Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 470



Tiêu Tiêu cười "Ha ha" hai tiếng: "Mọi người nói xem, mặt cô ta bị đánh như thế còn tham gia buổi lễ lần này”

"Mẹ nó, cô ta không sợ dọa người khác sao?" Cố Thanh Chiêu kêu lên tiếng.

Cố Mặc Đình liếc cô ấy một cái, bình tĩnh nói: "Cho nên cô sắp xếp phóng viên ở buổi lễ là muốn nhân cơ hội chụp được ảnh xấu xí của Cố Ngọc La, suốt đêm viết bài, ngày mai sẽ tung ra."

Anh vừa nói xong thì Tiêu Tiêu "Chậc chậc" lắc đầu nói với Tiêu Diệp Nhiên: "Diệp Nhiên, chồng cậu đúng là thông minh, đoán được tớ muốn làm gì"

Tiêu Diệp Nhiên cười gượng: "Thật sao? Ha ha... Ha ha..." Thật ra cô muốn nói là mình cũng đoán được, nhưng không chắc chắn mà thôi.

"Bây giờ tớ rất hy vọng ngày mai mau đến"

Vẻ mặt Tiêu Tiêu khó kiềm nén hưng phấn.

"Tôi cũng thế" Cố Thanh Chiêu cũng rất hưng phấn.

Ai cũng biết vẻ ngoài của một người phụ nữ quan trọng thế nào, chỉ cần Cố Tống Vy trở thành đối tượng chế nào. thì có thể nghĩ được cô ta phải chịu áp lực lớn ra sao.

Cô ta đã từng làm hại chị dâu, phải trả lại cho cô ta gấp đôi.

"Tôi cảm thấy hai người nên kiềm chế biểu cảm đi."

Nhìn miệng của bọn họ sắp đến mang tai thì không biết còn tưởng rằng trúng vé số giải đặc biệt.

Cố Mặc Đình đưa tay ôm vai cô, khóe môi như có như không cong lên: "Cho bọn họ vui vẻ trước, nếu không thì ngày mai quá hưng phấn, sợ bọn họ không chịu nổi." Tiêu Diệp Nhiên gật đầu: "Anh nói cũng đúng”

Bên trung tâm triển lãm quốc tế, buổi lễ vẫn đang tiến hành sôi nổi, ai cũng không biết trang đầu tin tức ngày mai sẽ xuất hiện từ đây.

Tống An Kỳ cầm rượu trái cây, im lặng đứng ở một góc hẻo lánh, đôi mắt được trang điểm tinh xảo bình tĩnh nhìn bóng dáng cao lớn đứng cách đó không xa đang trò chuyện vui vẻ với người khác.

Cũng không biết người khác nói cái gì, anh ta cười lớn. Cô nở nụ cười mỉa mai, trên đường đi, anh ta còn nói nếu không phải chị dâu muốn anh ta tham gia với cô thì anh còn lâu mới tham gia buổi lễ nhàm chán không thú vị này. Cô nhìn anh ta cười vui vẻ như vậy thì lập tức bị vả mặt. Anh ta ném cô ở đây đi xã giao, uống hết ngụm này đến ngụm khác, đúng là bận rộn.

Tống An Kỳ tức giận ngửa đầu uống rượu trái cây.

Ừm, hơi ngọt nhưng uống rất ngon.

Cô chưa hết thèm nhìn xung quanh tìm nhân viên phục vụ, đột nhiên một hình bóng quen thuộc rơi vào mắt cô. Cô không rảnh tìm nhân viên phục vụ nữa, nhanh chóng chạy về phía bóng người kia.

Nhưng trong hội trường có rất nhiều người, cô lập tức không nhìn thấy người kia.

Cô thở hổn hển đứng trong đám người tìm kiếm bóng dáng kia.