Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 409



Nhưng mà trong lòng của Tiêu Diệp Nhiên và Cố Tống Vy đều cực kỳ rõ ràng, đây chỉ là giả tạo thôi.

“Cảnh quay thứ hai, action!” Nương theo âm thanh bấm máy, đoàn làm phim đã bắt đầu bận rộn quay phim.

Tiêu Diệp Nhiên đứng ở bên ngoài nhìn qua hai người phụ nữ đang đối đầu trong cảnh quay.

Một người là Cố Tống Vy, một người là diễn viên mới. “Tiện nhân, dựa vào chút tư sắc mê hoặc đó của ngươi, hậu cung này không thể chứa nổi ngươi rồi”

“Tỷ tỷ,ta... “Chát!" Trong nháy mắt mà diễn viên mới nâng tay lên, Tiêu Diệp Nhiên liền nhanh chóng cầm lấy máy ảnh chụp bọn họ. Trong màn ảnh, Cố Tống Vy bị đánh lệch qua một bên, tiếng bạt tay kia thật sự rất lớn, cho nên có thể nhìn thấy được trên gương mặt trắng nõn của cô ta chậm rãi hiện lên dấu năm ngón tay rõ ràng.

Tiêu Diệp Nhiên nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh, nhìn mà cũng cảm thấy đau.

Bởi vì một cái tát này nên phần tiếp theo đều được quay tương đối trôi chảy, cho nên rất nhanh liền kết thúc.

Mà Tiêu Diệp Nhiên cũng đã chụp được tài liệu mà cô muốn.

Đã chụp được rồi, vậy thì cũng không cần thiết ở lại nơi này. 

Thế là cô quay người muốn rời khỏi, đúng lúc này cô nghe thấy có người đang gọi cô.

Quay đầu lại lại chỉ nhìn thấy Cố Tống Vy đang ngồi trong cảnh quay vẫy gọi cô, ý là kêu cô qua đó.

Chắc không có chuyện gì tốt.

Tiêu Diệp Nhiên nhướng nhướng mày, nhìn những nhân viên đang bận rộn ở xung quanh một chút, nghĩ thầm ở đây có nhiều người như vậy, Cố Tống Vy cô ta cũng không có gan làm gì với cô.

Cho nên cô chậm rãi đi đến, đi đến nơi cách với Cố Tống Vy mấy bước thì dừng lại.

“Có chuyện gì à?” Cô lạnh lùng hỏi.

Cố Tống Vy cầm cái trứng gà được bao bọc vào cái khăn tay nhẹ nhàng xoa gương mặt sưng lên do bị đánh, không trả lời mà hỏi lại: “Chụp như thế nào rồi?”

“Cũng được”

“Mang đến cho tôi xem một chút”

“Không cần thiết” Tiêu Diệp Nhiên trực tiếp từ chối cô ta: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây”

Nói xong cô liền muốn quay người đi.

“Tiêu Diệp Nhiên!"

Cố Tống Vy gọi cô lại, Tiêu Diệp Nhiên quay đầu nhìn về phía cô ta, chỉ nhìn thấy cô ta bỏ cái trứng gà ở trong tay xuống, giẫm lên chiếc giày hoa đi về phía cô.

Tiêu Nhiên nhíu mày đề phòng nhìn cô ta.

“Đưa đây” Cố Tống Vy vươn tay ra.

“Cái gì?” Lông mày của Tiêu Diệp Nhiên nhíu lại càng chặt.