Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 311



Trúc Uyển.

Trong một nhà hàng rất cổ kính cách biệt với những phồn hoa náo nhiệt ở xung quanh, không gian ở đây vô cùng yên tĩnh ấm áp.

"Sao tôi lại không biết ở Thành phố Bắc Ninh còn có một nơi như vậy nhỉ?"

Tiêu Diệp Nhiên giống như bà lần đầu được tới đây, đầy ngạc nhiên đánh giá nhà hàng không giống bình thường này.

"Chị dâu, đương nhiên là chị không bi, đây chính là nơi mà người của tứ đại gia tộc mới có thể tới."

Người của tứ đại gia tộc mới có thể tới à? Tiêu Diệp Nhiên kinh ngạc nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Cố Mặc Đình ném ra một ánh mắt nghỉ ngờ.

Sau đó khẽ vuốt cằm: "Là nhà hàng do chị cả của Sở Ngạn Lâm mở, chỉ chiêu đãi người của tứ đại gia tộc." Tiêu Diệp Nhiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: "Thì ra là như vậy, vậy tại sao Tử Dục lại có thể đến đây?"

"Là bởi vì em đẹp trai đó."

Thẩm Tử Dục tự luyến đưa ra đáp án.

Tiêu Diệp Nhiên cười "Ha ha" hai tiếng, sau đó nói: "Cậu có đẹp trai thế nào cũng không đẹp trai bằng Mặc Đình được.

"." Thẩm Tử Dục không phản bác được, bởi vì anh ta thật sự không so được với anh họ của mình.

Lúc quản lý nhìn thấy Cố Mặc Đình thì luôn cung kính cúi đầu xuống kêu lên: "Cậu chủ Mặc Đình ".

" Cố Mặc Đình nhàn nhạt hỏi.

"Ừm. Chị Tuyết đâu rồi? "Cô ấy về Cẩm Tú Viên rồi. Ánh mắt Cố Mặc Đình chớp lên sau đó dẫn Tiêu Diệp Nhiên đi lên lầu.

Ánh mắt quản lý lơ đãng đảo qua Tiêu Diệp Nhiên, mi tâm hơi nhíu lại, cô gái đi bên cạnh cậu chủ Mặc Đình là ai vậy?

"Cô ấy là vợ của anh tôi."

Lúc Thẩm Tử Dục đi qua chỗ quản lý, dậm chân, võ võ vai của anh ta, rất tốt bụng giải thích nghi ngờ trong lòng anh †a.

"Vợ?!" Quản lý kinh ngạc trừng lớn mắt, cậu chủ Mặc Đình kết hôn lúc nào vậy? Sao lại không có chút tin tức nào?

"Đây là phòng đặc biệt riêng của anh."

Vừa mới đi vào phòng đã nghe thấy Mặc Đình nói như vậy, Tiêu Diệp Nhiên quay đầu lại nhìn anh cong môi lên, trong đôi mắt óng ánh lóe ra một tia giảo hoạt: "Cho nên lấy tên là Noãn Dương Các, không phải ý tứ là bởi vì anh quá lạnh lùng chứ?”

Trên gương mặt tuấn tú của Cố Mặc Đình thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, cô thật rất thông minh, lập tức đã đoán được ý tứ của chị Tuyết lúc trước.

Tiêu Diệp Nhiên bắt được vẻ xấu hổ chợt lóe lên kia, cô che miệng cười trộm: "Thật đúng là vì nguyên nhân này rồi"

Dứt lời, cô nhấc chân định đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn nhưng đột nhiên lại có một cái tay đưa đến ôm lấy eo của cô khiến cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn chưa kịp thấy rõ thì trước mắt đã tối sầm lại, trên môi nóng lên. Một nụ hôn lướt qua nhưng lại mang theo vô hạn lưu luyến.