Nữ Tù Nhân Không Thể Đụng Của Đại Tá

Chương 15: Căn bệnh đau đầu



"Phu nhân, em đang đau lòng vì Cổ Đình Lang, vì em trai của tôi sao?"

"Sao nhất định... phải là tôi giết..."

"Ừ nhỉ? Sao nhất định phải là em? Nhưng vấn đề là tôi thích em vào vai đó, em hiểu không? Hướng Phỉ Sắc, hãy thả lỏng cơ thể mình đi, em không liên quan đến việc nó."

Cả gương mặt cô đã toát lên sự sợ hãi của mình, đôi mắt vẫn cương nghị mà nhìn hắn.

Phỉ Sắc là con người giỏi kìm nén, phải nói rất là giỏi. Khi nghe được sự thừa nhận của hắn về việc đã lợi dụng cô, mượn tay cô giết chết Cổ Đình Lang mà cô chỉ có biểu hiện tức giận, cô đã không rơi một giọt lệ oan ức nào, oán trách nào.

"Em biết vì sao tôi đem em đến đây không? Tôi không phải trị tội em đâu đấy nhé, đơn giản là tôi muốn em bên cạnh tôi, ngoan ngoãn làm người bên tôi. Bây giờ tôi đã có đủ mọi thứ, em có thể vui vẻ đếm tiền, có thể đi đây đó cùng tôi, làm những thứ em muốn. Miễn là em thích, tôi sẽ chiều em."

"Tôi không muốn, kinh tởm."

"Đừng nói tôi như vậy, dù sao thứ kinh tởm này đã từng khiến em khốn đốn một thời gian ngắn ngủi."

Trời bắt đầu sụp tối, tiếng chuông đồng ở đầu đỉnh tháp Cửu Ngu vang lên bíng bong, tiếng chuông đúng sáu giờ tối mỗi ngày sẽ kêu và nhắc nhở phạm nhân đã đến giờ đi ngủ.

Bất chợt đôi đồng tử của Cổ Vị Nghiêm co lại, hắn buông lỏng cằm cô rồi ngã người ra phía sau chật vật khó chịu. Hắn ôm lấy đầu mình, không ngừng đấm thật mạnh vào đầu, hắn cảm thấy không đủ đã đập đầu mình lên sàn, tiếng gõ cộc cộc như là tiếng gõ mõ của các vị sư.

Quá trình diễn ra trong tích tắc, Phỉ Sắc vẫn còn đang ngơ ngác nhìn hành động vừa rồi của hắn, thật sự cô không hiểu hắn đang làm gì, muốn giở trò gì nữa.

Cạch.

"Đại tá... đại tá..."



Lý Phục đẩy mạnh cửa bước vào, vẻ mặt vô cùng sốt sắn nhìn Cổ Vị Nghiêm không ngừng dày vò chính bản thân mình. Anh ta đỡ lấy hắn, ngưng để hắn không tự đập đầu nữa trán hắn đã muốn rơi máu rồi.

"A, phu nhân... phu nhân đến tủ lấy lọ màu tím dùm tôi, nhanh lên."

Lý Phục một tay ngăn cản Cổ Vị Nghiêm, một tay đưa lên trán hắn, xung quanh lại không có lọ thuốc của Đại tá nêm hắn mạo muội nhờ Phỉ Sắc đang ngồi bất động.

Tiếng gọi của Lý Phục nhanh kéo cô về thực tại, cô gật đầu, xoay người đến hướng tủ. Nghe theo yêu cầu của Lý Phục đem đến lọ màu tím được cất giấu cùng vô số thứ đồ khác lạ.

"Cảm ơn phu nhân."

Nhận lấy món đồ từ tay của Phỉ Sắc, Lý Phục gấp gáp mở nút, đưa đến mũi cho hắn hít một hơi thật dài.

Cứ hai ba lần hít thở như thế, Cổ Vị Nghiêm cũng lấy lại được bình tĩnh, hắn mơ màn đảo mắt nhìn quanh mình một cách mờ ảo, sau đó liền ngất đi.

"Đại tá, Đại tá. Chết thật"

Lý Phục chậc lưỡi, anh ta nhanh chóng dời cả người Cổ Vị Nghiêm lên giường, sau đó liền chạy vội ra tên lính canh ngay cửa bảo tên đó nhanh gọi Cung Dược đến đây.

Mọi người được một phen nháo nhào lên cả buổi tối. Duy chỉ có Phỉ Sắc vẫn không hiểu điều gì đã xảy ra.

Cô không hiểu tại sao Lý Phục lại làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy, không phải chỉ là choáng váng ngất xỉu thôi sao?

Hơn nữa, mùi hương mà Lý Phục đưa hắn ngửi nó rất quen thuộc với cô...

Đợi đến khi Cung Dược sọt được chiếc quần dài chạy đến, anh đã cấm cửa mọi người không ai được phép vào nên Phỉ Sắc đành đứng ở ngoài chờ đợi cùng Lý Phục.

Tất nhiên cơ hội này là để cô hỏi rõ anh ta nhiều thứ rồi. Cô đi đến trước mặt anh ta mà tra hỏi hơn cả tù nhân:



"Đại tá bị sao?"

"Cái này..."

Điệu bộ lưỡng lự của Lý Phục khiến cô có chút không vừa mắt, chưa kịp mở miệng hù doạ thì anh ta đã khai ra hết tất cả.

"Phu nhân à, Đại tá bị căn bệnh này rất lâu rồi, tôi cũng không biết phải nói sao nhưng mỗi khi Đại tá lên cơn đau đầu, nhất định phải cho ngài ngửi mùi hương khiến ngài dễ chịu bình tĩnh nhất. Nếu không kịp đưa đến lọ hương thơm cho ngài, nhất định sẽ giống như lúc nãy, dập đầu xuống đất đến khi không còn nhận thức được điều gì nữa. Khoảng ba năm trước, căn bệnh đó bỗng dưng biến mất từ khi phu nhân xuất hiện, Đại tá cho rằng cô chính là phương thuốc cứu chữa của ngài nên ngài mới bắt ép cô về biệt thự Đổng Phong. Sau khi phu nhân rời đi, căn bệnh lại quay về, Đại tá chỉ có thể dựa vào mùi quần áo của cô tạo mùi giống y hệt như thế để giảm đau đầu thôi. Khi đến sáu giờ mỗi tối, Đại tá phải được hít mùi hương này và nằm nghỉ mới có thể qua khỏi. Nhưng hình như lần này Đại tá kích động quá mức nên mới ngất đi như vậy."

"Là mùi tử đinh hương sao? Tại sao anh ta bị như thế?"

Phỉ Sắc lúc này mới nhớ đến mùi tử đinh hương từ trong chiếc lọ nhỏ đó, cô chợt nhớ lại những ngày tháng trước, Cổ Vị Nghiêm luôn ôm cô mỗi tối, hắn khen ngợi cô có hơn thơm rất tuyệt, lúc đó cô lại nghĩ hắn đang phỉ báng mình. Hắn còn ví cô như là kẻ cứu rỗi linh hồn, cô lại tự chửi hắn trong lòng, không có kẻ cứu rỗi linh hồn nào đi giết người như cô cả. Mà những việc đó cô cứ nghĩ rằng hắn muốn ghẹo chọc cô thôi. Không ngờ hắn nói đều là thật...

Mà hơn thế nữa là lý do tại sao hắn lại bị căn bệnh quái gở này ám. Không lẽ bác sĩ không khám được sao?

"Cái này tôi cũng không biết đâu, phu nhân nên đi hỏi Đại tá."

"Thế sao anh không hỏi?"

"Tôi... tôi sợ."

"Chắc có mỗi mình anh sợ anh ta à?"

"Phu nhân...cô là sát thủ."

"Tôi cũng là người phụ nữ 'yếu đuối', tôi rất sợ..."