Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 193: Mạt Thế Nguy Thành 87 Sửa Chương



Người đàn ông thấy lời đe dọa dường như có tác dụng, bèn ra lệnh cho một người khác: “Đưa đến phòng riêng đi, cho cô ta thời gian ngẫm ra đâu mới là sự lựa chọn thông minh, chờ lát lão đại sẽ qua đó.”

Tên còn lại đẩy Tô Noãn đi, còn người nọ thì bước vào nhà tù phất tay với những người xung quanh: “Cút cả đi, còn chưa chịu cút đi nữa, không thấy người chết rồi hả? Chúng mày đang gian thi đấy, không thấy ghê tởm hay sao…

Mặt Tô Noãn biểu lộ cảm xúc sợ hãi tột độ, nhưng đáy mắt cô lại tràn đầy lạnh lẽo.

Lát nữa khi động thủ, chắc cô không cần thiết phải suy xét sự sống chết của mấy người này.

“Vào đi!”

Cô bị đẩy mạnh vào một căn phòng thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ, cửa phòng bị đóng sầm lại, khóa trái, người bên ngoài thì thầm với nhau.

“Mới tới à?”
“Chắc thế đấy, nhìn tay chân thon thả thế làm đến chết thì tiếc lắm, tao còn định theo chân lão đại xem có được nếm thử vị của nó không nữa...”

Tiếng nói chuyện đột nhiên biến mất, cô thầm nhướng mày, bên ngoài vang lên tiếng động rất nhỏ như thể đang kéo lê gì đó.

Một lát sau, cửa bị đẩy ra, cô vờ run rẩy quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

Mặc dù cô đã có sự chuẩn bị trước nhưng khi nhìn thấy La Tẫn cô vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc.

Vì dáng người cao ráo nên khí thế bức người, điểm tô cho gương mặt tú mỹ của anh lại tạo ra cảm giác hài hòa lạ kỳ, khiến người khác không cảm thấy anh trông khó coi, cũng không cảm thấy anh quá đẹp, chỉ tinh xảo vừa đủ, không hề có vẻ dịu dàng nhu thuận anh cố tình bày ra.

Nhìn gương mặt trắng bệch của cô, lại nhớ tới cô đã nhìn thấy sự việc dơ bẩn khi nãy, La Tẫn thầm nghĩ... Cô gái hư hỏng này cuối cùng cũng biết sợ là gì rồi!
Xem cô còn dám cố ý làm bậy nữ không!

Dọa dẫm người phụ nữ coi trời bằng vung này một tí cũng không tồi.

Nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của người trước kia suốt ngày hi hi ha ha bừa bãi bướng bỉnh như cô lại khiến lòng anh không thoải mái. Dời tầm mắt, bỗng nhiên anh chú ý đến vết thương trên đùi Tô Noãn do cô cố ý tạo ra để tăng tính chân thật, mày lập tức nhăn lại.

Sau khi bình tĩnh quan sát, chân của cô thật sự rất đẹp, nếu không, hồi đó lúc bị cô ngồi trên người anh cũng không phải chịu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả xúc giác và thị giác dẫn tới xấu mặt như thế, nhưng bây giờ miệng vết thương vẫn đang rỉ máu kia lại chễm chệ ở nơi đó cực kì chói mắt.

Kɧoáı ©ảʍ đắc ý khi nhìn thấy cô sợ hãi bất chợt biến mất, gương mặt cứng ngắc, chính anh cũng không nhận ra rằng đáy mắt mình bắt đầu trở nên dịu dàng hơn.
Mặt không cảm xúc bước đến, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường, anh dùng tư thế ngồi xổm xem miệng vết thương trên chân cô. Tô Noãn đoán được suy nghĩ mâu thuẫn của con sói nhỏ này, cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt lại biểu lộ vẻ đáng thương: “Em sợ lắm…”

La Tẫn không thèm ngẩng đầu lên: “Xứng lắm!”

Tô Noãn bĩu môi, giọng nói càng tăng thêm sự nũng nịu và tủi thân: “La Tiểu Hỏa... anh không tốt với em tí nào.”

Vừa nói vừa xấu tính gác chân lên vai anh.

Thân thể La Tẫn cứng đờ, ngẩng đầu, tầm mắt nhanh chóng lướt qua làn da tinh tế trên đùi cô, sau đó là đến mặt cô.

Tô Noãn cắn môi, cố gắng nặn ra làn hơi nước giăng kín mắt mình, sau đó cô hừ lạnh một tiếng: “Em biết là anh ghét em, vậy còn đến đây làm gì, anh biến đi!”

Cô một mặt cố gắng diễn xuất, một mặt lại âm thầm cảm thán.
Sao cô cảm thấy đối tượng nhiệm vụ của mình càng lúc càng khó giải quyết vậy, đối mặt với con sói nhỏ có bệnh như này cô phải dùng tất cả bản lĩnh của mình, ngay cả kiểu dụ dỗ trước đây cô khinh thường nhất là sắc dụ cũng phải lôi ra dùng.

Về phía La Tẫn thấy cô nói thế thì lạnh lùng nghĩ.

Người phụ nữ này đúng là hư hỏng từ trong xương rồi, rõ ràng bị dọa sợ tới thế còn dám làm càn với anh, gác chân lên vai anh, đây là việc mà một cô gái đàng hoàng, đứng đắn sẽ làm đấy à?

~~ Mai mình nghỉ Quốc Khánh nhé mọi người :)))) ~~