Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 125: Mạt Thế Nguy Thành 19 Sửa Chương



Vừa nghĩ đến gì đó, cô đột nhiên thấy hơi hoài nghi: “38, anh cứ nói mãi không để cho tôi ngủ, có phải vì anh biết thây ma sắp tới, nên muốn nhắc nhở để bảo vệ tôi, phải không?”

Tên 38 này, nhìn bề ngoài thì có vẻ là một hệ thống rất theo nguyên tắc, nhưng thực ra nội tâm lại rất dễ mềm mại.

38 khịt mũi, không trả lời cô, cô càng thêm chắc chắn, nửa đêm rồi 38 còn nói chuyện một cách bất thường như vậy chắc chắn là vì muốn nhắc nhở cô. Nhưng vì nó không thể vi phạm nguyên tắc của hệ thống nên mới phải dùng đến cách này.

Lòng cô bỗng cảm thấy thật ấm áp, cô vội vã đứng dậy: “Mọi người mau tỉnh dậy, có chuyện rồi?”

Dương Chiêu lập tức mở mắt, lông mày anh ta nhíu lại: “Cô làm gì vậy?”

“Anh câm miệng.” Tô Noãn thấp giọng mắng, cô lắng tai nghe, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Không phải lũ thây ma!

Đại Hùng và những người khác cũng bị tỉnh giấc, trong đêm tối, đoàn người hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì. Những cái lon cũng không kêu, những người đứng canh cũng không có bất kỳ báo hiệu nào, lấy đâu ra rắc rối chứ, chẳng lẽ cô tiểu thư này gặp ác mộng?

“Lão Dương, rốt cuộc làm sao…” Đại Hùng đột nhiên lên tiếng, Dương Chiêu hình như đã phát hiện ra chuyện gì đó, muốn báo cho anh ta biết nhưng không kịp nữa rồi, bất thình lình, một con dao sắc nhọn đâm xuyên qua tấm bạt, chọc thẳng vào mặt của Đại Hùng.

Anh ta cách Đại Hùng quá xa, còn chưa kịp phản ứng, thấy Đại Hùng sắp sửa bị con dao sắc nhọn phi đến đâm thẳng vào đầu. Cũng vào lúc này, một bóng đen nhanh như chớp vụt qua, đá văng Đại Hùng, sau đó một âm thanh vang lên.
Một con dao bay qua đâm thẳng vào thân xe đằng sau Đại Hùng, lực đâm sâu hơn một nửa con dao.

Bởi vì Đại Hùng bị đạp ra, nên anh ta đã tránh được chỗ hiểm, nhưng cánh tay đã bị cứa qua, máu không ngừng chảy ra tuy nhiên không ảnh hưởng đến tính mạnh. Anh ta vô cùng giận dữ, quát ầm ĩ, cầm súng lên bắn về phía con dao vừa phi tới.

“Mau ra đây, nấp trong bóng tối hại tao thì xứng đáng là đàn ông à, mau cút ra đây cho tao!”

“Ha ha ha”

Một tiếng cười sảng khoái phát ra, sau đó vang lên một giọng nữ trong trẻo: “Bọn tôi vốn dĩ không phải đàn ông mà.”

Tấm bạt đen bị xé toạc ra, bên ngoài hiện lên hai dáng người mảnh mai.

Đó là hai người phụ nữ, ăn mặc gợi cảm, một người tay cầm mấy con dao, người còn lại tay cầm một thanh đao dài.

“Vốn dĩ định để cho mấy người chết trong lúc ngủ, như vậy sẽ bớt đau đớn hơn, nhưng mà thật không khéo, mấy người thức dậy mất rồi.” Người phụ nữ vừa xoay con dao trong lòng bàn tay vừa nói, nở nụ cười nhạt: “Vậy đành để mấy người nhìn thấy bạn của mình chết từng người từng người một... sau đó sẽ đến bản thân các người.”
Nói xong, cô ta lắc đầu tỏ vẻ thương tiếc: “Tưởng tượng mà xem, cảnh tượng này mới tàn nhẫn làm sao.”

Người phụ nữ với cây đao dài bên cạnh không nói lời nào, nhưng trong mắt cô ta ánh lên một tia sắc lạnh.

Dương Chiêu nheo mắt, rồi bước lên chế nhạo: “Các cô nghĩ thế thật à?”

“Cũng không nghĩ thế nào, chẳng qua là vật tư sinh tồn của chị em tôi đều dùng hết rồi, lại tình cờ gặp được mấy người, đúng là có duyên mà. Các người ngoan ngoãn để lại mọi thứ, bao gồm cả ô tô, chúng tôi có thể suy nghĩ lại mà tha cho cái mạng nhỏ của mấy người.”

Người phụ nữ nghịch con dao rồi mỉm cười: "Dù sao thì, chị em chúng tôi cũng là tiến hóa giả, cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng quá đẫm máu làm gì.”

Nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của hai người phụ nữ này, Tô Noãn nheo mắt, sau đó quay đầu nhìn về một phía.
Ở nơi đó, có mùi máu bốc lên, hai người đứng canh đã bị gϊếŧ rồi.

Tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói của Dương Chiêu vang lên: "Cũng không phải không được, vật tư có thể tìm lại, sinh mạng quan trọng hơn, như vậy đi, các cô tha cho hai người anh em canh gác của chúng tôi, đồ của chúng tôi đều để lại cho các cô.”

Đại Hùng và những người khác đều đang chĩa súng vào hai người phụ nữ kia, tất cả đều đang đề phòng họ.

Họ biết rằng họ đang đối mặt với hai kẻ ghê gớm, nếu sơ suất, sẽ phải bỏ mạng tại đây.

Dương Chiêu vừa dứt lời, người phụ nữ phi dao đã che miệng cười khúc khích: “Thật ngại quá, hai người kia à… chắc là không thể quay lại được rồi, dù gì cổ cũng bị cắt mất, có lẽ giờ đã ngừng thở rồi.”