Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 122: Mạt Thế Nguy Thành 16 Sửa Chương



Nghe thấy tiếng xe của Chu Dương lái đi, Tô Noãn nhướng mày bĩu môi.

Thôi vậy, balo đồ ăn đó coi như phí chia tay. Khen thưởng khi công lược Chu Dương cô đành từ bỏ vậy, vì mấy đồng vàng mà rước bực vào thân, thật không đáng.

Sau khi dùng đèn bàn đập vỡ đầu một con zombie, Tô Noãn chợt nhớ ra ở thế giới nhiệm vụ đầu tiên, lúc cô giải cứu Trình Ngộ khỏi tên biếи ŧɦái bạo da^ʍ, hình như cũng dùng đèn đập vào đầu tên đó.

Thật là trùng hợp.

Cô bỗng cảm thấy hơi buồn cười, sau đó uể oải ngẩng đầu nhìn hai con zombie đang phá cửa xông vào, nghĩ có nên trì hoãn một lúc để đám người Chu Dương đi trước, tránh phải chạm mặt bọn họ lần nữa hay không.

Cô muốn trì hoãn, nhưng hai con zombie đang gào thét này sao có thể để cô được như ý, chúng ầm ầm lao về phía cô.
Tô Noãn thở dài, chuẩn bị động thủ, nhưng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa, tiếp đó là hai tiếng súng vang lên.

Hạ gục hai con zombie xong, Dương Chiêu cố ý đùa giỡn thổi nòng súng, cười với cô: “Có hối hận hay không, hửm?”

Tô Noãn nhướng mày, đang định nhắc nhở sau lưng anh ta có zombie đã thấy Dương Chiêu cầm con dao găm trong tay vung về sau, đầu cũng không ngoảnh lại, con dao đâm thẳng vào hàm dưới xuyên đến não zombie.

“Đi thôi.” Dương Chiêu nắm tay cô kéo đến bên cửa sổ, đá một cước, cửa sổ bay ra ngoài "bịch" một tiếng. Tô Noãn bị Dương Chiêu kéo, từ trên cửa sổ nhìn xuống, cô thấy Đại Hùng lái chiếc Hummer tông vào chỗ thẳng cửa sổ xuống hai lần mở một con đường. Sau đó là Tiểu Ngũ lái xe bán tải lao về phía cửa sổ.

“Ôm chặt tôi.” Dương Chiêu cười khẽ một tiếng, Tô Noãn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta bế lên, nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống xe bán tải ở dưới.
Chiếc xe bán tải không dừng lại, phối hợp với động tác của Dương Chiêu một cách hoàn hảo, rồi theo chiếc Hummer lao ra khỏi sân.

Bốn chiếc xe từ sân tiến ra ngoài đường cùng với tiếng động cơ ầm ầm, đi về hướng cách xa An Thành, không bao lâu đã bỏ đám zombie phía sau.

Giữa đường, chiếc xe bán tải dừng lại, Dương Chiêu không cho Tô Noãn nói gì đã kéo cô lên ngồi ghế sau chiếc Hummer được gia cố đằng trước. Tiểu Ngũ ngồi trước lái xe, Đại Hùng ngồi ở phụ lái, sau đó cả đội mới tiếp tục tiến về phía trước, hai bên đường là những cánh đồng lúa mì rộng lớn.

Không biết có phải vì vi rút mạt thế hay không mà đất và cây trồng đều héo úa, những ngôi làng lướt qua đều không có dân cư.

Lợi ích của đường nông thôn là ít người và ít zombie hơn, cuối cùng mọi người trên xe vừa trải qua cảnh bị zombie bao vây cũng có thể thả lỏng.
Bộ đàm trên người Dương Chiêu vang lên tiếng rè rè, sau đó là giọng nói của người ngồi xe phía sau truyền đến: “Này, tôi nói chứ lão Dương, thật nhìn không ra đấy, anh em chúng tôi thật sự cho rằng anh là quân tử, mỹ nhân ngồi trong lòng cũng không loạn, ai biết, con mẹ nó, anh lại muộn tao(*) như vậy.”

(*) Muộn tao: bề ngoài thì thanh cao nhưng bên trong thì trái ngược (nội tâm ấm áp hoặc tính khí khác thường…)

Một giọng nói khác lại vang lên: “Ha ha, đúng vậy, nhìn anh liều mình cứu người kìa, lão Dương còn không mau mau khai thật đi, có phải đã ngủ với con gái nhà người ta rồi không? Chẳng trách bạn trai người ta mặc kệ không thèm quan tâm đến cô ấy… ”

Dương Chiêu nhướng mày, không trả lời cũng không ngăn cản, chỉ nở một nụ cười hả hê liếc nhìn Tô Noãn đang ngồi bên cạnh.
Đại Hùng ôm súng, nhìn Tô Noãn ngồi bên cạnh Dương Chiêu trong kính chiếu hậu, lắc đầu bĩu môi.

“Lão Dương à, không phải lão Hùng tôi nói anh đâu, cô gái này ấy mà cũng là hàng hiếm đấy, nhưng mẹ kiếp, sao anh không xem giờ là lúc nào rồi, còn dám mạo hiểm đi cứu cô ấy. Giờ thì hay rồi, còn mang người theo luôn… tay nhỏ chân nhỏ thế này, mang theo sẽ liên lụy đến chúng ta đấy!”