Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 111: Mạt Thế Nguy Thành 5 Sửa Chương



Hiện tại hai mục tiêu cần công lược là Chu Dương và Dương Chiêu đều ở ngay cạnh cô, đúng là trong cái rủi có cái may, nên việc cần làm kế tiếp bao gồm, một là đảm bảo mình có đủ vật tư sinh tồn trong thời mạt thế này, hai là công lược thành công hai tên đó.

Dù sao so với đối tượng bị bắt làm vật thí nghiệm từ nhỏ như La Tẫn, công lược bọn họ dễ dàng hơn nhiều. Đợi đến khi gặp được anh, cô cũng không còn thời gian cho hai người đó nữa, thế nên, trước mắt cứ bắt đầu từ hai tên này đi.

Vùi mình vào trong ổ chăn ấm áp, Tô Noãn thoả mãn thở dài.

Điều cần thiết làm ngay bây giờ là đánh một giấc thật ngon đã!

Mỗi đêm đầu tiên ở thế giới mới, vì phải tiếp thu lượng thông tin ký ức khổng lồ, cô đều có hơi đau đầu, cảm thấy rất mệt, ngủ cũng sâu hơn bình thường.
Hôm sau, cô bị tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài đánh thức.

Không thèm để ý đến tiếng đập cửa như muốn đòi mạng kia, cô dụi đôi mắt buồn ngủ của mình, đứng dậy vươn eo, sau đó khoác áo choàng vào rồi mới uể oải đi ra mở cửa.

Cánh cửa được chạm khắc theo phong cách Âu bị kéo ra, người bên ngoài đập vào khoảng không, nhất thời ngạc nhiên, quay đầu nhìn thì thấy bộ dạng đầu tóc bù xù đang che miệng ngáp của cô, lập tức ngẩn người.

Tô Noãn liếc mắt, nhận ra tên nhóc đang đứng hình này là đàn em của Dương Chiêu.

“Có chuyện gì?” Tuy thời gian ngủ khá dài nhưng bị người khác đánh thức vẫn rất khó chịu.

Tên nhóc đó nói thầm điều gì đó, rồi giở giọng khó chịu nói: “Lão đại chúng tôi tìm cô!”

Lão đại của bọn họ là Dương Chiêu.

Tô Noãn trợn mắt, duyên dáng xoay người đóng cửa lại: “Bảo anh ta chờ đi!”
Cửa "rầm" một tiếng đóng lại khiến tên nhóc đó giật cả mình, cậu ta cau mày quay đi, vừa đi vừa cảm thấy có gì đó sai sai.

Làm sao chỉ mới có một đêm mà cô gái này như biến thành người khác thế, lúc trước rõ ràng cô ta hận không thể giống như keo con chó dán lên người Dương lão đại của bọn họ, thế mà vừa rồi…

Hay là cô ta chưa tỉnh ngủ, cho rằng mình vẫn là thiên kim đại tiểu thư giàu có chăng?

Sau khi trở về phòng Tô Noãn chậm chạp đi rửa mặt, thay một bộ đồ thoải mái, mang đôi giày thể thao, xác định trang phục này rất thích hợp để chạy trốn mọi lúc. Bấy giờ, cô mới thong thả ra khỏi phòng đi đến nhà ăn.

Dương Chiêu và những người khác đang ăn sáng ở đó.

Đi vào nhà ăn, cô nhìn lướt qua một cái đã thấy một người đàn ông đang ngồi vị trí chủ nhà, đó từng là chỗ ngồi của ba nguyên chủ.
Là Dương Chiêu!

Áo da màu đen, đầu đinh, khuôn mặt điển trai có chút lưu manh, nhìn cô cười ẩn ý.

Tuy anh ta đang cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự khinh thường và cợt nhả, rõ ràng đã coi thiên kim tiểu thư nghèo túng này là một đối tượng để trêu đùa.

Đối mặt với nụ cười không đứng đắn của Dương Chiêu, Tô Noãn chỉ lễ phép cười lại, không thèm nhìn mười mấy tiểu đệ đi theo Dương Chiêu, trực tiếp ngồi đối diện anh ta.

“Anh tìm tôi có việc gì?”

Dương Chiêu lập tức nhướng mày.

Đúng như dự đoán, cô gái đáng thương và lố bịch này thật sự trông có vẻ hơi khác, hồi nãy nhóc Tiểu Tam Tử quay về nói thấy cô có gì đó kỳ kỳ, anh ta cũng không để ý lắm, bây giờ nhìn kỹ lại, đúng thật là hơi lạ.

Phải biết rằng, trước kia cô gái này chỉ cần nhìn thấy Dương Chiêu là sẽ uốn a uốn éo sán lại gần, muốn ra trò mập mờ với anh ta.
Sau khi mạt thế đến, Dương Chiêu đã gặp vô số phụ nữ như thế.

Thế nhưng mấy người đó chỉ nhìn vào thân phận tiến hoá giả của anh ta, muốn tìm cho mình một cái ô che chở trong thời mạt thế thôi. Nếu không anh ta chỉ một tên du côn đầu đường xó chợ, chuyên đi dụ dỗ những cô gái nhỏ tuổi chưa trải sự đời, làm sao có thể có mị lực hấp dẫn một thiên kim tiểu thư từ bé đã ngậm thìa vàng lớn lên, chưa từng gặp bao giờ chứ!

Anh ta cực kỳ khinh thường loại phụ nữ như thế.

Nhưng hiện tại, cô có vẻ…

“Cô trông không giống như mọi khi.” Dương Chiêu nhếch môi cười lưu manh.

Tô Noãn cầm một mẩu bánh mì và ly sữa bò bên cạnh mà đàn em chuẩn bị cho Dương Chiêu lên uống, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh ta cong miệng cười: “Chỉ là nghĩ thông vài chuyện thôi.”

Sắc mặt cực kỳ thản nhiên, giống như cô đã quay trở về dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư kiêu sa quyền quý, cao cao tại thượng.
“Hửm?” Dương Chiêu tựa lên ghế, ánh mắt toát lên sự hứng thú.

Đúng lúc này, Chu Dương đỡ Triệu Dịch Nhiên vào trong nhà ăn.

Lần đầu tiên Tô Noãn tận mắt thấy nữ chính ở thế giới này, đôi mắt cô sáng rực lên.

Tuy không xinh đẹp vạn phần như nguyên chủ Tô Noãn, nhưng nhan sắc Triệu Dịch Nhiên lại thiên hướng thanh nhã thoát tục, bởi vì sắc mặt tái nhợt, vẻ đẹp của cô ta càng thêm phần mềm yếu động lòng người, thoạt nhìn khiến người ta nảy sinh mong muốn bảo vệ.

Đúng là style em gái mềm mại, em gái mềm mại nha…

#Góc ngoài lề: Từ giờ, có lẽ mỗi ngày mình sẽ đăng đều hai chương nhé...