Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 851: Tự nhận hậu quả xấu (3)



Chương 851: Tự nhận hậu quả xấu (3)

Giờ khắc này, Ôn Nhược mới biết được, chính mình trong khoảng thời gian này ở bên người Giản Duẫn Thừa làm đủ loại, thì ở trong mắt Giản Duẫn Thừa chỉ như một tên hề nhảy nhót.

Anh đã sớm từ trên tay Giản Nhất Lăng cầm lấy chứng cứ, biết được chuyện cô ta cố ý tiết lộ Giản Nhất Lăng là bác sĩ Phó Nhặt.

Mà anh cái gì cũng không nói, liền nhìn cô ta lấy lòng anh như vậy, nhìn bộ dáng cô ta làm bộ chuyện gì cũng đều không có phát sinh.

Trong lúc nhất thời, sự nhục nhã, ủy khuất, phẫn hận từ trong cảm xúc toàn bộ mà trào ra tới, làm cho Ôn Nhược hận không thể lập tức quay đầu bỏ đi.

Nhưng mà cô ta không thể, cô ta hôm nay cần thiết thuyết phục Giản Duẫn Thừa rút đơn kiện, bằng không những gì hiện tại cô ta đang có được hết thảy đều sẽ biến mất không thấy.
Vinh dự khi cô ta đoạt giải, công việc của cô ta ở Hương Đóa Lệ, cùng công ty mà cô ta và mẹ mình thành lập.

Cô ta không thể, cô ta thật vất vả mới có được những thứ này.

Những cái này nếu bị huỷ hoại, cô ta có khả năng về sau đều không có cơ hội xoay người!

Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra.

Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh đi vào.

Giản Duẫn Thừa đã nói quá, Giản Nhất Lăng khi tới tìm anh không cần thông báo trước, trực tiếp liền có thể tiến vào, cho nên thời điểm hai người tới, thư ký đều không có thông báo.

"Các em như thế nào tới đây?" Giản Duẫn Thừa hỏi, ngữ khí rõ ràng nhu hòa hơn nhiều.

"Đều đã nháo lên tòa án, Thừa thiếu cảm thấy chúng tôi có thể không biết sao?" Địch Quân Thịnh ngữ khí tản mạn.

Lấy tin tức trong vòng của Địch Quân Thịnh, chuyện gia đình nhà cậu của vị hôn thê của mình bị tố cáo như vậy, chỉ cần anh muốn biết, liền nhất định có thể truyền tới lỗ tai anh.
Thái Thấm Nguyệt nhìn thấy Giản Nhất Lăng, giống như là thấy được rơm rạ cứu mạng.

Bà ta chạy tới trước mặt Giản Nhất Lăng, khẩn cầu cô, "Tiểu Lăng, chị họ của con con bé biết sai rồi, con giúp đỡ được không, lúc này đây hãy tha thứ cho con bé."

Giản Nhất Lăng ít nhất so với Giản Duẫn Thừa sẽ mềm lòng hơn, cầu xin con bé có lẽ so với cầu xin Giản Duẫn Thừa càng dễ hơn.

Giản Nhất Lăng mặt không biểu tình, "Không thể."

Đã nói qua không có lần sau, chính là không có lần sau.

Không có đạo lý năm lần bảy lượt.

Thái Thấm Nguyệt biện giải, "Nhưng mà, nhưng mà mẹ của con lần này cũng không có tổn thất cái gì a.. những bản thảo thiết kế đó đặt ở gác mái trong nhà, vốn dĩ mẹ con chính mình đều đã quên đi."

"Mẹ con quên, là chuyện của mẹ con, không phải là lý do để cho các người sử dụng."
Giản Nhất Lăng ngữ khí bình tĩnh, trên mặt không có biểu tình dư thừa.

Cô đi đến trước mặt Ôn Nhược, ánh mắt xa cách lại lạnh nhạt.

Ôn Nhược dùng giọng nói run rẩy nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, em cho chị một cơ hội được không? Liền cho chị một cơ hội cuối cùng."

Giản Nhất Lăng không trả lời, Địch Quân Thịnh đã mở miệng, "Được, liền cho cô một cơ hội."

Mọi người đều nhìn về phía Địch Quân Thịnh.

Địch Quân Thịnh trên mặt hài hước cười, "Biết nhảy dây không?"

Nhảy dây?

Ôn Nhược khi nghe thấy có điểm ngốc.

Vì cái gì hỏi cô ta có thể nhảy dây hay không?

Ôn Nhược sau khi sửng sốt trong chốc lát, mới trì độn mà trả lời vấn đề của Địch Quân Thịnh, "Biết.."

"Cho cô ta một sợi dây, trước khi điện thoại bàn trong văn phòng của Thừa thiếu vang lên, nhảy được 5000 cái, Thừa thiếu liền rút đơn kiện; không đủ 5000 mà đủ 3000 cái, gia đánh gãy cô một tay một chân; không đủ 3000 cái, cô liền ngoan ngoãn chờ bị khởi tố đi."
Điện thoại bàn trong văn phòng Giản Duẫn Thừa khi nào sẽ vang lên, đây là một việc không ai biết được.

Đôi khi có khả năng một ngày đều sẽ không vang, có đôi khi một giờ sẽ liên tiếp vang bảy tám lần.

Ôn Nhược nghe xong đều ngây ngốc, không biết có nên làm theo hay không.

Thái Thấm Nguyệt vội hỏi Địch Quân Thịnh, "Thịnh, Thịnh gia, có thể bớt lại hay không, 5000 cái, quá, quá nhiều!"

"Không thể." Địch Quân Thịnh nói, "Gia đếm tới ba, không đồng ý liền lăn. Một, hai.."