Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 566



Cuối tuần, khó được có thời gian nghỉ ngơi, buổi sáng Giản Nhất Lăng đúng giờ tỉnh dậy.

Nhưng mà Địch Quân Thịnh lại không có như ngày thường cùng thời gian thức dậy.

Vì thế Giản Nhất Lăng đi gõ cửa phòng Địch Quân Thịnh, đợi trong chốc lát không có phản ứng.

Để phòng ngừa vạn nhất Địch Quân Thịnh xuất hiện vấn đề gì, Giản Nhất Lăng liền mở cửa đi vào phòng.

Trong phòng đang phát bản nhạc thư giãn.

Có tiếng nước truyền ra từ phòng vệ sinh.

Cho nên Địch Quân Thịnh dậy sớm tắm rửa, bởi vì trong phòng có tiếng nhạc cùng tiếng nước, nên anh không có nghe được Giản Nhất Lăng gõ cửa.

Sau khi vào cửa Giản Nhất Lăng chú ý tới trên tủ đầu giường ngủ có đặt hai cái hộp cơm họa tiết hoạt hình màu hồng nhạt.

Này hình như là hộp cơm của cô.

Là cô cho anh.

Nhưng mà vì cái gì sẽ đặt ở nơi này?

Cửa nhà vệ sinh mở ra, Địch Quân Thịnh từ bên trong ra tới, hạ thân chỉ vây quanh một cái khăn tắm.

Trên người còn có chút hơi ẩm, tóc ướt dầm dề.

Vừa mở cửa nhìn thấy Giản Nhất Lăng ở trong phòng mình, "Em như thế nào vào được?"

"Anh không đúng giờ rời giường."

"Anh không có việc gì, liền tắm rửa một chút."

Địch Quân Thịnh nói xong nhìn Giản Nhất Lăng, cô đang mặc áo ngủ, dáng người nhỏ bé thực đáng yêu, liền đứng gần anh khoảng cách không đến hai mét.

Hai người có chút xấu hổ mà nhìn đối phương.

Một hồi lâu trầm mặc, Giản Nhất Lăng chỉ vào hai hộp cơm được đặt ở trên tủ đầu giường hỏi, "Chúng nó như thế nào ở chỗ này?"

"Em nói đi?" Địch Quân Thịnh không trả lời mà hỏi lại.

"Đó là của tôi." Giản Nhất Lăng nói.

"Em đã cho anh."

"Nó không thích hợp để anh dùng."

"Nhưng mà anh muốn giữ lại."

"Vì cái gì?"

Địch Quân Thịnh không có trả lời, "Vấn đề này để lại cho chính em suy nghĩ."

Giản Nhất Lăng biểu tình ngây ngốc mà nhìn Địch Quân Thịnh.

Cũng không thể lý giải được ý tứ bên trong lời nói của Địch Quân Thịnh.

Địch Quân Thịnh nghiến răng, vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, "Em nhìn anh, cũng chỉ muốn biết chuyện của hai cái hộp cơm kia thôi sao?"

Không có một chút thẹn thùng, không có một chút ngượng ngùng nào sao.

Địch Quân Thịnh cũng không biết là chính mình mị lực không đủ, hay là cá gỗ nhỏ trong đầu trừ bỏ kiến thức thì các mặt khác đều không có.

"Đẹp." Giản Nhất Lăng bỗng nhiên nói.

"Cái gì?"

"Anh rất đẹp." Giản Nhất Lăng nói.

Giản Nhất Lăng từ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy anh liền cho rằng anh đẹp.

Nói xong Giản Nhất Lăng rời khỏi phòng.

Địch Quân Thịnh hậu tri hậu giác mà bật cười lên, xem như cô ấy thật tinh mắt.

Giản Nhất Lăng chuẩn bị một chút đồ ăn sáng, Địch Quân Thịnh ở bên cạnh giúp cô.

Sau khi ăn sáng xong, Giản Nhất Lăng bắt đầu bận rộn công việc.

Địch Quân Thịnh vốn định nói cô không cần vất vả như vậy, nhưng mà khi đến gần mới phát hiện cô hôm nay cư nhiên là đang nghiên cứu công việc làm ăn của Giản gia.

"Em đối với cái này có hứng thú sao?"

Giản Nhất Lăng lắc đầu, không có quá lớn hứng thú.

"Vậy em đây là đang làm cái gì?"

"Lập kế hoạch." Giản Nhất Lăng muốn lập một chút kế hoạch cho công việc làm ăn của Giản gia.

Vì có một số chuyện cô không ngăn được nó phát sinh.

Như chuyện bà nội bệnh, vẫn sẽ đúng hạn mà tới.

Như vậy thay vì trốn tránh nó, không bằng trực diện đối mặt với nó.

Nếu Tần gia sớm hay muộn gì cũng sẽ đến đối phó với thương nghiệp của Giản gia, vậy thì trước tiên phải làm cho Giản gia cường đại lên.

Giản Nhất Lăng cần bảo vệ tốt Giản gia, bởi vì đó là Giản gia của bà nội, cũng là của các anh trai.

Địch Quân Thịnh ngồi xuống ở trước mặt Giản Nhất Lăng, rất có hứng thú mà nhìn cô làm việc, lên kế hoạch.

Tình huống của Giản gia, Địch Quân Thịnh thực sự có biết, đại bộ phận chuyện của Giản gia anh đều biết.

Nếu mà đem ra so sánh, chuyện anh không biết rõ chính là Giản Nhất Lăng trước mắt.

Ít nhất là cái ngày gặp được người đội trưởng Nguyễn kia, chính là chuyện mà Địch Quân Thịnh không ngờ tới.