Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 240



Qua khoảng cách này, Mạc Thi Vận vẫn có thể nhìn thấy Tần Xuyên đang mỉm cười với Giản Nhất Lăng.

Đây là cảnh mà Mạc Thi Vận không bao giờ nghĩ đến.

Giản Nhất Lăng hôm nay gặp Tần Xuyên vì Tần Xuyên đã phát hiện ra việc chữa trị cho mẹ của Tần Xuyên.

Việc Giản Nhất Lăng chữa trị cho mẹ của Tần Xuyên là một dự án nghiên cứu lâu dài, không giống như tình trạng của Giản Duẫn Náo, chỉ là một cuộc phẫu thuật.

Điều này khiến mẹ của Tần Xuyên và Giản Nhất Lăng tiếp xúc nhiều.

Trong một thời gian dài, Tần Xuyên khả năng biết được là rất cao.

Vì vậy Tần Xuyên phát hiện Giản Nhất Lăng cũng không ngạc nhiên lắm.

Hơn nữa, giữa họ có một thỏa thuận đặc biệt, cho nên việc biết chuyện chữa bệnh chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Sau khi Tần Xuyên biết được sự thật, anh đã gửi một tin nhắn cho Giản Nhất Lăng, hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện.

Việc gia đình bệnh nhân nói chuyện với bác sĩ chăm sóc không phải là một yêu cầu quá đáng, và Giản Nhất Lăng đồng ý.

Mặc dù Giản Nhất Lăng vẫn muốn tránh gặp mặt với Tần Xuyên càng nhiều càng tốt.

Giản Nhất Lăng và Tần Xuyên đã hẹn nhau ở quán cà phê này.

Hai người chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, Tần Xuyên gọi nhân viên phục vụ gọi hai món đồ uống.

Anh gọi một tách cà phê cho mình và một ly sữa lắc cho Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng thực sự muốn uống cà phê.

Nhưng cô ấy quá xấu hổ khi từ chối lòng tốt của người khác, và cũng không quá kén chọn.

Tần Xuyên đã nói sữa lắc rồi, cô không có mặt mũi nào mà sửa lại.

Tần Xuyên nhìn Giản Nhất Lăng, vừa thích thú vừa xấu hổ, "Không thể tin được rằng tôi đã là giáo viên dạy phụ đạo của em trong một tháng."

"Nghe đạo có trước sau, thuật nghiệp có chuyên tấn công." Giản Nhất Lăng đáp. (*)

(*) Ý câu này của Giản Nhất Lăng đó là việc học hành cô không tốt, nhưng y thuật lại có thiên phú.

Tần Xuyên bật cười, "Đừng an ủi anh. Y thuật của em không phải anh có thể đạt được."

Tần Xuyên theo sau xúc động nói, "Anh thật không ngờ em lại là người cứu mẹ anh."

Đây là chuyện mà Tần Xuyên không bao giờ có thể nghĩ ra.

"Ân." Phản ứng của Giản Nhất Lăng là trực tiếp và thực lãnh đạm.

Giống như khi cô ấy học phụ đạo.

Tần Xuyên đã quen với bộ dạng của cô, cũng không cảm thấy được cô tiếp đón lạnh nhạt, "Hôm nay anh tìm em. Điều đầu tiên anh muốn làm là cảm ơn em."

"Không có chi."

"Việc thứ hai là hỏi em về thỏa thuận."

Tần Xuyên ký một thỏa thuận rất đặc biệt khi mẹ của Tần Xuyên làm thủ tục nhập viện.

Nội dung của thỏa thuận này là muốn hứa Tần Xuyên một lời hứa.

Lúc đó Tần Xuyên cảm thấy rất khó hiểu, Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh là tồn tại như thế nào, anh là một sinh viên đại học bình thường, có tài đức gì mà Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh đưa ra yêu cầu như vậy với mình?

Nhưng mà lúc đó Tần Xuyên cũng không nghĩ được nhiều, dứt khoát ký vào hiệp định, chỉ cần có thể cứu mẹ mình, kêu anh hứa bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề.

Cho đến khi anh biết rằng bác sĩ của mẹ anh là Giản Nhất Lăng và Trình Dịch.

Anh bắt đầu suy nghĩ lại về nội dung của thỏa thuận này.

Giản Nhất Lăng muốn lời hứa của mình, tại sao lại như vậy?

Có điều gì ở anh mà cô ấy muốn?

"Xem trọng anh."

Tất nhiên, Giản Nhất Lăng không thể nói với Tần Xuyên, cô biết anh rất lợi hại, cô biết anh có thể đạt được thành công trong tương lai, và cô cũng biết anh có khả năng sẽ đấu đến không chết không ngừng cùng Địch Quân Thịnh trong tương lai.

Để sau này Địch Quân Thịnh không chết trong tay anh, cô trước tiên hạ thủ vi cường, yêu cầu anh một lời hứa, không có giá trị pháp lý nhưng lại có giá trị về mặt đạo đức.

Tần Xuyên thấp giọng cười, "Em nói nghiêm túc sao? Ít nhất hiện tại tới xem, anh chỉ là người một nghèo hai trắng tay."