Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 164



Giản lão phu nhân nghẹn một cổ khí, trực tiếp bộc phát ra ngoài.

Ba người bị mắng không có gì để phản bác lại.

Giản lão phu nhân lại tức giận nói, "Các ngươi khó xử ta có thể hiểu, Tiểu Náo với Tiểu Lăng, lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt, lúc đó Tiểu Náo bị thương rất nặng, thêm nữa Tiểu Náo thường ngày đều thông minh và nhạy bén hơn Tiểu Lăng nhiều, các ngươi tin Tiểu Náo cũng đúng, nhưng các ngươi có nghĩ đến khả năng thứ ba không? Có lẽ cả hai đứa trẻ đều không sai! Nhìn xem, bây giờ không phải vậy sao? Tại sao sớm không phát hiện ra? Ba người các người đều là ngu ngốc, hỗn đản!"

Khả năng thứ ba là rất thấp, rất thấp, rất thấp, nhưng thấp cũng có khả năng tồn tại!

Hiện tại, sự thật chứng minh, khả năng cực kỳ nhỏ này đã xảy ra!

Giản lão phu nhân không trách Giản Thư Hình đã chọn đặt niềm tin vào Giản Duẫn Náo, vì đó là con trai của họ, là cháu của bà, và là một đứa trẻ đáng để tin tưởng.

Giản lão phu nhân tức giận là vì Giản Nhất Lăng không nhận được sự tin tưởng tương ứng.

Đồng thời, lão phu nhân cũng tức giận chính mình thời điểm đó không kiên trì được.

Nghĩ đến đây, Giản lão phu nhân không khỏi la mắng tiếp, "Nếu lão thái bà ta trẻ hơn hai mươi tuổi, ta sẽ loại bỏ tất cả các người khỏi vị trí tại công ty! Các ngươi bộ dáng ngu xuẩn như vậy, có thể đảm đương công việc kinh doanh của Giản gia không, hay đợi tới một ngày lão bà này nhắm mắt xuôi tay, công ty liền đóng cửa!"

Ngay khi lão phu nhân mất bình tĩnh, không ai dám nói gì.

Cuối cùng, lão gia tử mở miệng giảng hòa, "Được rồi, được rồi, lão thái bà bà trước tiên chậm rãi đã, tuổi đã không còn trẻ, đừng đại phát tính tình như vậy. Chuyện này tôi cũng sai, không cho người đi điều tra cẩn thận."

Hôm đó, Giản lão gia tử cho gọi người đến nhà cũ Giản gia để hỏi sự tình. Sau khi Giản Nhất Lăng nói rằng mình đã sai, Giản lão gia tử muốn gia hòa vạn sự hung, muốn cho sự tình cứ như vậy nhạt dần đi.

Khi về già, con người ta mất đi sự nhiệt tình như xưa, luôn cho rằng gia đình được êm ấm, chuyện gì cũng có thể làm nên chuyện.

Nhưng không ngờ mọi chuyện không thể giải quyết tốt, làm cháu gái út trong gia đình lại phải gánh chịu hậu quả.

Lão gia tử trong lòng cảm thấy khó chịu, tuy rằng ngoài mặt không rõ ràng, nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy có lỗi với cháu gái.

Nói đến cùng, cưng chiều là cưng chiều, cưng chiều đến lúc con bé tính tình ngày thường không được tốt lắm, cũng không thể tin tưởng con bé không có xấu xa như lão bà tử.

Nghĩ lại một số trước đây, cho dù có nháo đến đâu, cũng không bao giờ đụng đến giới hạn này.

"Ba, mẹ, là lỗi của con. Con đã xử lý không tốt. Con đã không điều tra kỹ lưỡng sự việc." Giản Thư Hình hối hận, nhưng hối hận đã không còn ích lợi gì nữa.

Một số chuyện đã thực sự xảy ra.

Giản Thư Hình, Ôn Noãn và Giản Duẫn Thừa giờ thực sự rất buồn và tiếc nuối.

Giản lão phu nhân thở dài, giọng điệu của bà dịu đi rất nhiều, "Được rồi, loại tình huống này các ngươi cũng không lường trước được. Ta biết rằng các ngươi cũng không dễ dàng, lão thái bà ta dù có đánh mắng các ngươi, thì sự tình cũng không thể vãn hồi được. Bây giờ, việc cần phải làm là xử lý chuyện phía sau cho tốt, có tha thứ hay không tha thứ cho các ngươi lão thái bà ta cũng không nói được, tất cả tuỳ thuộc vào bé ngoan."

Chuyện cũng đã xảy ra, đều là người trong một nhà, lão phu nhân cũng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy con trai, con dâu và cháu trai của mình tiếp tục đau buồn.

"Mẹ, con biết." Giản Thư Hình cúi đầu, tự đáy lòng tiếp nhận lời chỉ trích của lão phu nhân.