Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 67: Trở về



Biệt thự nhà họ Kỷ rực rỡ ánh đèn.

Quản gia Lý cười mỉm nhận lấy quần áo từ cậu trai trẻ: "Kỷ thiếu, giờ cậu đã biết khó rồi ạ?"

Kỷ Mặc Giác hừ lạnh một tiếng: "Vội gì chứ, chẳng phải còn một tuần nữa mới đến sinh nhật ông già sao? Lão Lý, ông nhìn cho kỹ, ông đây chắc chắn sẽ lấy được mảnh đất kia."

"Tôi không hiểu ba chuyện làm ăn nên chỉ có thể quan tâm đến vấn đề sức khỏe của mấy thanh niên bọn cậu. Cậu đã hai ngày chưa về nhà, cậu nhìn đi, đây là quà của Kỷ Điềm tiểu thư tặng cậu đấy."

Quản gia Lý cầm hộp quà đưa đến, Kỷ Mặc Giác nhếch môi.

"Xem như em ấy còn lương tâm."

"Nhị tiểu thư nói cảm ơn cậu đã làm thẻ ở Phượng Minh giúp cô ấy."

Kỷ Mặc Giác mở chiếc hộp ra, trong đó là một cái gạt tàn thuốc tinh xảo. Cô gái viết từng hàng chữ mềm mại và đáng yêu xuống-- "Anh trai, món quà này là do em làm, mong anh đừng ghét bỏ nó nhé. Anh nên bớt hút thuốc và yêu quý cơ thể mình hơn."

Cuối cùng còn vẽ một biểu cảm xin tha đáng yêu.

Quản gia Lý cười nói: "Nhị tiểu thư thật sự rất quan tâm đến cậu."

Nửa năm qua từ việc ăn, mặc, ở, đi lại luôn không kể to nhỏ, Kỷ Mặc Giác là đứa trẻ sinh ra từ cuộc hôn nhân thương nghiệp, cha mẹ đều không quan tâm hắn, sau này họ lại mất sớm. Ngay từ đầu tình thân trong cái gia đình này đã thiếu thốn, ông Kỷ lại gửi gắm hy vọng vào hắn nên thành ra thường rất nghiêm khắc. Song Kỷ Mặc Giác có tính phản nghịch, đây là lần đầu hắn gặp được một người quan tâm dịu dàng với mình như Kỷ Điềm.

Nửa năm qua hắn cũng đã dần chấp nhận cô.

"Chừng nào em ấy về?" Lúc Kỷ Mặc Giác nhắc đến Kỷ Điềm thì không ngờ mình cũng hơi nhớ con nhóc ấy. Hắn vô cùng không hiểu, sao cô lại đi đến thành phố nhỏ đó làm sinh viên trao đổi làm quái gì? Hắn dẫn cô đi sắm xe, sắm túi xách còn không hay hơn à?

Quản gia Lý đáp: "Chắc là trong hai ngày sẽ về ạ."

"Tôi đi thăm ông già đây."

Thấy dáng vẻ hấp tấp của Kỷ thiếu, ông cười lắc đầu. Ông thay Kỷ Mặc Giác dọn dẹp tài liệu và quà của Kỷ Điềm trên bàn, bây giờ mới theo lên lầu.

Tiếng trò chuyện của hai ông cháu vọng ra từ trong phòng.

"Cháu còn trẻ, có gì không hiểu thì hỏi giám đốc Cố, cháu nên học hỏi từ người ta."

"Ông già, ông coi thường ai đó, ông cứ chống mắt lên mà xem."

Một năm vừa qua, Kỷ Mặc Giác bắt đầu thử bắt tay vào việc kinh doanh của gia đình. Nhà họ Kỷ có khối tài sản khổng lồ, hắn vẫn chưa thể kiềm chế tính tình của mình, còn ham chơi nhiều khiến ông Kỷ rất lo lắng.

"Cười gì mà cười, không nghiêm chỉnh gì cả."

Kỷ Mặc Giác tỏ ra không sao cả mà ngồi xuống bàn, hắn vẫn chưa nói chuyện mảnh đất ở Đông Thành cho ông, hắn dự định mua lại nó trước khi đến sinh nhật ông cụ, đến khi đó phải cho ông ấy thấy bản lĩnh của mình.

Quản gia Lý đã đồng ý sẽ giữ bí mật hộ hắn.

Ông cụ sống đến từng tuổi này rồi, nguyện vọng lớn nhất của ông chính là Kỷ Mặc Giác có bản lĩnh, có thể vực dậy cái nhà này.

Nếu thật sự thành công, chắc ông rất vui mừng.

Ban đầu ông định mở miệng hỏi thử biểu hiện dạo này của hắn thì đột nhiên có mấy chiếc xe tiến vào trong biệt thự, Kỷ Mặc Giác nhướng mày: "Kỷ Điềm về rồi à? Để cháu ra đón em ấy."

Hắn nhảy xuống bàn, sải bước ra ngoài.

"Hình như là nhị tiểu thư." Quản gia Lý đi ra ngoài nhìn thử một cái, ông cảm thán: "Lúc đầu cứ ngỡ cậu ấy sẽ không chào đón nhị tiểu thư, ai mà ngờ bây giờ hai anh em họ lại thân thiết vậy."

Ông lắc đầu và thở dài một tiếng, trên mặt không nhìn ra có vui vẻ hay không.

Ông nhớ cháu gái cưng còn sống bên hải đảo, cũng không biết dạo này nó thế nào. Chết mà sống lại là chuyện kinh dị ra sao, vì bảo vệ cô mà ông Kỷ còn đuổi đi cả người đã làm lâu năm trong nhà là chú Tiền.

Một đám vệ sĩ bên cạnh Đại Ninh đều thay đổi hết, hai năm trước thỉnh thoảng ông còn bí mặt thăm cô, có điều gần đây gánh nặng trong nhà ngày càng nhiều, ông thật sự lo lắng, nếu có một ngày mình thành bộ xương già chết đi thì không còn ai bảo vệ cô nữa.

Cô vừa mỏng manh vừa đáng yêu cũng là đứa bé yêu dấu mà ông nhìn từ nhỏ đến lớn.

Ông ước gì Kỷ Mặc Giác có thể nhanh chóng thành tài, mặt khác lại nhịn không được tìm kiếm nhân tài có thể vực dậy công ty, ông đã lâu không đến thăm Đại Ninh, may là ông có để người lại chăm sóc cô, người đó báo mọi chuyện đều ổn.

Đại Ninh ngẩng đầu lên, ánh đèn của biệt thự rọi vào mắt cô.

"Đoàn ngốc, ta về nhà rồi." Cô cười đến híp cả mắt.

Thanh Đoàn nhìn cô, khóe mắt hay đuôi lông mày của cô gái đều lộ ra sự vui vẻ một cách ngây thơ mà chỉ trẻ con mới có. Trong lòng nó xúc động mà nghĩ, phải rồi, cô làm một con kiến hôi xui xẻo trong sách vì cứu vãn mọi chuyện mới đi đấu với đám nhân vật chính, thì ra đã bốn năm rồi.

Cuối cùng người khế ước của nó cũng về đến nhà với linh hồn khiếm khuyết và vẻ ngoài không hề thay đổi.

Sau khi xác minh thân phận xong thì tài xế mới có thể lái xe vào biệt thự, mấy chiếc xe đều đậu bên ngoài.

Một chàng trai ăn mặc rêu rao, tâm trạng tốt bước đến đây.

"Kỷ Điềm, cuối cùng em cũng chịu về rồi."

Đại Ninh hơi bất ngờ nhướng mày, cô ngồi trong xe, Kỷ Mặc Giác ngoài xe nhìn không thấy nên đương nhiên hắn không biết là cô.

Cô cũng thật sự không ngờ dù đời này cô khiến Kỷ Điềm ở lại Phượng Minh, cản cô ta chung đụng với người nhà mình, thế mà tên em trai ngu ngốc này vẫn thân thiết với Kỷ Điềm.

Phải biết rằng hồi đó mỗi khi Đại Ninh về nhà, Kỷ Mặc Giác còn chưa đón cô lần nào.

Thanh Đoàn sợ Đại Ninh cảm thấy buồn bã lẫn tức giận, suy cho cùng Kỷ Mặc Giác khác với nhân vật chính, hắn ta là người thân cô. Nó lo lắng nhìn Đại Ninh, khẽ chạm vào biển ý thức của cô, sợ cô đau lòng.

Đại Ninh không hề đau lòng, kiếp trước cô đã quen với việc nhìn "tình anh em thắm thiết" của Kỷ Mặc Giác và Kỷ Điềm.

Cô xem như đây là trò đùa ác ý, cong môi bấm nút cửa sổ xe xuống.

Ánh đèn biệt thự rọi vào gò má cô gái.

Khoảnh khắc nhìn rõ mặt cô thì ý cười bất cần đời của Kỷ Mặc Giác cũng đông cứng lại, dáng vẻ không còn cà lơ phất phơ như trước.

Con ngươi hắn đột ngột co lại, hắn nhìn chằm chằm cô như thể gặp ma.

"Chị..."

"Sao nào, không nhận ra chị mình nữa à?"

Kỷ Mặc Giác thấy gương mặt ngây thơ kèm nụ cười châm chọc của cô thì đột nhiên trừng to mắt.

Đại Ninh bĩu môi, không vui gì hết, vẫn là dáng vẻ đó... hóa ra không phải Kỷ Điềm nên hắn thất vọng.

Cô phất tay định bảo tài xế lái xe vào, tốt nhất là đâm chết tên nhà giàu ăn mặc rêu rao chỉ biết ăn chơi này đi, ai ngờ ngay sau đó khuôn mặt mình đã bị giữ lấy.

Bàn tay chàng trai to rộng hơn nhiều so với cô, bây giờ bàn tay ấy đang khẽ run lên. Như không thể tin nhéo mặt Đại Ninh một cái.

Đôi mắt Đại Ninh ngập nước trừng hắn, sắp cáu tại chỗ.

Hay lắm, Kỷ Mặc Giác cũng dám ra tay với cô! Cô lâu rồi không về nên hắn quên mất ai là trùm nhà này đúng không!

Môi Kỷ Mặc Giác mấp máy.

"Kỷ... Đại Ninh... chị không chết."

Đại Ninh giận đến nỗi vừa định mắng thì thấy ánh sáng trong mắt hắn. Nó rất sáng, dáng vẻ của cô được phản chiếu trong đó, có vài phần lóng ngóng mù mờ.

Giống như không hiểu tại sao một người rõ đã chết lại xuất hiện trước mặt.

Cô khẽ nhíu mày, hắn trông thế này... hoàn toàn không còn dáng vẻ thoải mái, phóng túng thường ngày, có vẻ cũng không ghét người chị này như cô lắm.

Đại Ninh gạt tay hắn ra.

"Tài xế, lái xe đi."

Kỷ Mặc Giác bị cô đẩy ra, chiếc xe chạy lướt qua hắn, đột nhiên hắn như bừng tỉnh chạy vào biệt thự.

Hắn, hắn không nhìn nhầm, cô thật sự còn sống!

Quản gia Lý mở cửa, khi ông nhìn thấy cô gái mỉm cười ở cửa cũng sốc không kém.

Đại Ninh chớp mắt: "Lão Lý, đã lâu không gặp."

"Đại, đại tiểu thư!" Khóe môi quản gia Lý run run: "Cô, cô đã về rồi!"

"Ây da, sao ông thành nói lắp luôn rồi."

"Là do tôi vui quá, vui quá đấy ạ."

Có rất nhiều lời đồn về đại tiểu thư ở Kinh Thị, ba năm qua không một ai nhìn thấy cô nên họ đều cho rằng cô đã chết, ai ngờ cô đã quay về! Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời ấy, ngay cả mặt mũi cũng như trong trí nhớ.

Đại Ninh thay giày, chạy lên lầu mà không hề dừng lại.

Cô đẩy cửa ra, ôm chặt lấy ông lão đeo kính viễn thị đang ngồi xem tài liệu.

"Cháu về nhà rồi ông ơi!"

Ông cụ ngơ ngác một lúc mới không dám tin nhìn cháu gái nhỏ, cặp mắt vẩn đục lập tức đong đầy nước mắt.

"Ninh Ninh, Ninh Ninh của ông đã về rồi ư."

Đôi mắt Đại Ninh cũng ngấn lệ, sự tủi thân mà cô phải chịu đựng suốt hai năm qua giống như vỡ đê tuôn ra.

"Hu hu ông ơi, cháu nhớ ông quá."

Cô khóc như một đứa trẻ. Thanh Đoàn nghiêm trang lắc đầu, đây là lần đầu tiên nó thấy nước mắt chân thành của cô như vậy, ở trước mặt nam chính lúc thì cô giả vờ khóc lúc thì khóc vì nhõng nhẽo.

"Về rồi thì tốt, về rồi thì tốt! Để ông nội nhìn xem Ninh Ninh đã lớn chưa."

Kỷ Mặc Giác đuổi theo đến cửa, nhìn Đại Ninh với vẻ mặt như bị sét đánh.

Hắn thấy mình như đang mơ một giấc mộng vô lý.

Ba năm trôi qua, hắn đã trút bỏ đi vẻ ngoài non nớt trở thành một người đàn ông trưởng thành, còn cô gái sinh ra trước hắn mấy phút vậy mà vẫn giữ khuôn mặt thiếu nữ.

Hắn nhớ ba năm trước lúc cô đi khỏi nhà đã từng cãi nhau cùng mình. Sau này rất nhiều người bảo cô đã chết, Kỷ Mặc Giác không tin điều đó, tai họa để lại ngàn năm, cô còn ngang ngược kiêu ngạo hơn mình thì làm sao lại chết được.

Cô gái trước mặt hoàn toàn không thay đổi, giống hệt trong ký ức.

Kỷ Mặc Giác tự nhéo mình một cái, lập tức cảm thấy đau, từ trạng thái đần độn hắn dần tỉnh táo lại.

Là thật! Tất cả là sự thật, cô chưa chết!

Hắn che mắt mình và dựa vào cửa, môi không tự chủ được nhếch lên, vậy mà hắn cũng hơi muốn khóc.

*

Ở ngoài ngàn dặm xa xôi là Phượng Minh, tháng bảy gió thổi qua mặt nóng rát như lửa đốt.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Trần Liên Tinh muốn nói lại thôi nhìn về phía người đàn ông đang hút thuốc trong phòng hút thuốc.

Trên người Trần Cảnh lộ ra sự lạnh lẽo khiến Trần Liên Tinh muốn khóc lóc kể lể cũng không dám. Chuyện hôm qua xảy ra quá bất ngờ, sau khi anh cứu cô ta thì vẫn luôn thế này.

Trần Liên Tinh có lý chẳng sợ mà nghĩ ngợi, bản thân mình rõ là người bị hại, cô ta có bạn trai càng không sai, Trần Cảnh đã đồng ý sẽ bảo vệ mình, nếu cô ta có bạn trai tồi thì Trần Cảnh nhất định phải ra mặt vì cô ta!

Chỉ là không nhìn thấy con điếm kia thôi mà, có cần đến nỗi này không?

Cô ta không có gì khác, được cái dụ.c vọng chiếm hữu lại rất mạnh, nghĩ Trần Cảnh ngày càng chán chường vì con điếm đó là cô ta phát bực.

Mặc dù vẫn ghét Trần Cảnh là tên nói lắp nhưng Trần Cảnh trông rất đẹp trai lại thêm mãi mãi sẽ không phụ lòng cô ta, những điều đó càng khiến tâm tư của Trần Liên Tinh lung lay đôi phần.

Cô ta đã rất sợ hãi khi xảy ra chuyện như thế.

Trần Liên Tinh yên lặng sờ bụng mình, cuối cùng cũng nhớ lại, trước đó cô ta đã đi chơi cùng nhau với gã nhà giàu đó, người nọ không mang bao, cô ta không quan tâm do còn mong có thể thành cưới chạy bầu.

Bây giờ biết người ta xem mình như đồ chơi, cô ta đương nhiên sợ mình có mang.

"Gã cậu ấm" tạo một bóng ma không hề nhỏ cho cô ta, đột nhiên Trần Liên Tinh thấy ở chung với Trần Cảnh thật ra cũng tốt.

Anh có bản lĩnh, giỏi đánh đấm, có tính cách còn biết kiếm tiền.

Cô ta đi vào phòng, nở nụ cười tự cho là đẹp mắt.

"Anh ơi, em biết tất cả những gì mà anh đã làm vì hai mẹ con em. Đợi ca mổ của mẹ em thành công, chúng mình hãy kết hôn đi."

Đầu ngón tay Trần Cảnh đang kẹp điếu thuốc, anh ngước mắt nhìn cô.

Bên trong không hề có gợn sóng còn mang theo vài phần u tối, lạnh lẽo mà Trần Liên Tinh không thể hiểu.

Trần Liên Tinh đặc biệt tự tin nói tiếp: "Anh đừng nghĩ đến Trần... À không, Kỷ Đại Ninh và Kỷ Điềm nữa, bọn họ chắc chắn không thật lòng với anh đâu. Hai đứa mình mới là môn đăng hộ đối, kẻ có tiền như bọn họ cá là trong lòng còn thầm ghét anh có chỗ khiếm khuyết."

Trần Cảnh cảm thấy buồn cười, chuyện tình cảm suýt thì bị cưỡ.ng hiếp tập thể, bây giờ thì lo sợ đi tìm kẻ đổ vỏ.

Sao trước đây anh có thể xem một người như vậy thành em gái để yêu thương nhiều năm chứ.

Trần Cảnh lạnh lùng đọc rõ từng chữ: "Cút!"

Trần Liên Tinh mở to mắt: "Gì chứ?"

"Tôi, nói, cút."

Mặt Trần Liên Tinh đỏ lên, cô ta từ đó đến giờ chưa từng bị Trần Cảnh đối xử như vậy, có điều khi cô ta đối diện với cặp mắt lạnh băng, đáng sợ đó của anh thì câu mắng chửi bèn dừng ngay trong miệng, không thốt ra được.

Tâm trạng Trần Cảnh rất tệ, thậm chí trong lòng anh còn quanh quẩn một tia hung ác. Đợi mẹ Trần mổ xong thì anh sẽ tìm cách thu xếp để cha nuôi ra tù, không bao giờ quan tâm đôi mẹ con họ nữa.

Trần Liên Tinh hậm hực bỏ đi.

Trần Cảnh ngẩng đầu lên, thở ra một làn khói. Cuộc sống rõ ràng y như trước. Lúc đầu cũng là thế, anh kiếm tiền nuôi mẹ con Trần Liên Tinh. Mỗi ngày đều đi làm về một mình, lắng nghe âm thanh yên tĩnh hoặc ồn ào của thế giới.

Nhưng chiều hôm qua khoảnh khắc cứu Trần Liên Tinh ấy, vậy mà anh lại thấy mình không còn gì cả.

Trần Cảnh đè trái tim mình lại, không biết bắt đầu từ lúc nào đã thấy tim mình thật trống vắng và ê ẩm. Anh ghét bản thân mình như thế, càng chán ghét cuộc sống hiện tại, thậm chí còn ghét bỏ âm thanh khàn khàn và tật nói lắp khi nói chuyện của mình.

Anh tệ thế này chẳng trách một người như Trần Liên Tinh còn vô cùng tự tin nói lời kết hôn với anh. Chẳng trách anh đã từng thành toàn bộ thế giới của Kỷ Đại Ninh, cô ấy vẫn nhẹ nhàng đi khỏi cuộc sống của anh.

Anh cản axit cho cô, nấu cơm vì cô, đưa cô đi học, hơn nữa còn liều mình hôn nhau với cô, trong mắt cô chỉ sợ tất cả chỉ là trò cười.

Anh nghĩ đi nghĩ lại những hình ảnh đó, không ngừng nhớ đến.

Đáng ra không nên đưa cô về nhà ngay từ đầu. Trần Cảnh thấy mình vừa thảm hại vừa khó chịu, anh dập điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Anh lấy điện thoại mà Đại Ninh để lại, bên trong có "bằng chứng đoạn ghi âm", ánh mắt anh tối đen, trong một cái chớp mắt thế mà anh lại có một suy nghĩ đáng sợ. Nếu anh thật sự giúp cô trả thù, cô sẽ tuân theo hứa hẹn kết hôn với anh không?

+

Trán Trần Cảnh chạm vào bức tường lạnh băng, cuối cùng anh cũng tỉnh táo. Không có chuyện đó đâu, trên đời này làm gì có kẻ lừa đảo nào sẽ giữ lời hứa, anh mà đi làm thật thì chỉ có nước ngồi tù, đến khi ra cũng không biết cô gái khốn khiếp đó đang nằm trong vòng tay ai.

Anh không ngu đến vậy.