Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Chương 69



"Em mang vào đi."

Tạ Chấp hơi cúi người, lấy đôi dép mới từ trong tủ ra đặt trước mặt Hưu Hưu.

"À! Vâng."

Hưu Hưu thu hồi ánh mắt đang nhìn quanh phòng, ngồi xổm xuống cởi dây giày.

Sau khi xỏ dép vào, đầu cô lại bắt đầu quay qua quay lại.

Đây là một căn hộ nhỏ, có một phòng ngủ, hai phòng khách, trang trí tối giản, nhìn có vẻ lạnh lùng và đơn sắc.

Đối với Hưu Hưu mà nói, ở đây quá mức tối giản.

Nhưng cô không nói gì, chỉ cười nửa đùa nửa thật nói: "Được rồi, khó trách anh Tiểu Chấp nhất định muốn chuyển đến đây, có thể tự do sống một mình, đúng không?"

Tạ Chấp nhìn cô một cái, nói: "Chỉ là gần công ty mà thôi."

Hưu Hưu đi dép xong chạy vào nhà: "Em biết mà, sự nghiệp quan trọng hơn."

"Nhân tiện," Cô dừng lại và quay đầu: "Anh ơi, em hơi khát. Có nước không?"

Tạ Chấp như đang suy nghĩ, rồi gật đầu nói: "Chờ một chút." Anh đi về phòng bếp.

Hưu Hưu đứng yên ở đó, do dự một lúc rồi quay người ra ban công, đi vòng quanh.

Sau khi nhìn xung quanh, cô nghĩ thầm, rất tốt, theo quan sát hiện tại, không có dấu vết sinh hoạt của người thứ hai ở đây.

Cô trở vào trong phòng, đi đến phòng bếp nơi Tạ Chấp vừa bước vào.

Tạ Chấp nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cô, liếc nhìn mái tóc ướt nhẹp của cô: "Đi sấy tóc đi."

Hưu Hưu giơ tay sờ lên phần tóc mái của mình, lúc này mới nhớ ra mình đang nhếch nhác đến mức nào nên vội vàng gật đầu: "Ở đây có máy sấy tóc không?"

Tạ Chấp dẫn cô vào phòng tắm, lấy một chiếc máy sấy tóc từ trong tủ đưa cho cô.

Hưu Hưu cúi đầu nghiên cứu vị trí công tắc, ánh mắt rơi vào nửa người trên ướt đẫm nước mưa của Tạ Chấp.

Chắc vừa rồi anh không để ý bản thân vì hoàn toàn lo cho cô.

Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu lên nói: "Anh cũng ướt rồi, em sấy cho anh một chút nhé?"

Anh chưa kịp phản ứng thì cô đã bật công tắc và hướng đầu thổi vào người Tạ Chấp.

Tạ Chấp mở miệng, hình như đang thì thầm điều gì đó, nhưng lại bị tiếng ù ù của máy sấy nuốt chửng, Hưu Hưu không để ý.

Cô vẫn đang vui vẻ sấy, nhưng Tạ Chấp lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, sau đó nâng lên, đầu máy thổi tự nhiên hướng về phía đầu cô.

Làn gió nóng ập vào mặt, cô nheo mắt tránh né, sau đó bối rối ngước mắt lên.

Tạ Chấp nhìn vào mắt cô, cao giọng nói: "Sấy khô cho em trước đã."

Nói xong anh bước ra ngoài.

Hưu Hưu liếc nhìn cổ tay mình, mỉm cười rồi tháo dây buộc tóc sau đầu ra.

Sấy tóc xong, Hưu Hưu chải thẳng mái tóc rối bù của mình trước gương, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy xoã tóc có vẻ trưởng thành hơn nên cũng không buộc lại.

Thấy cô sấy tóc xong đi ra, Tạ Chấp đưa cốc nước trong tay cho cô.

Hưu Hưu cầm nó bằng cả hai tay, cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay chứ không hề nóng.

Cô nhấp một ngụm, thấy Tạ Chấp cầm cặp sách lên, vội vàng hỏi: "Anh định làm gì?"

Cô nghĩ anh sẽ kiểm tra bài tập về nhà của cô hay gì đó, anh chắc chắn có thể làm được việc này.

Tạ Chấp chỉ vào cửa phòng bên cạnh nói: "Mang vào trong cho em."

Vừa nói, anh vừa quay người đi về phía căn phòng đó, Hưu Hưu theo sát anh từng bước một.

Sau khi nhìn thấy cách bài trí của căn phòng, cô không khỏi bật cười: "Căn phòng được chuẩn bị riêng cho em à?"

Không gian tuy không rộng nhưng vẫn có tấm thảm lông mịn, tấm trải giường và chăn nệm nữ tính mà cô yêu thích.

"Ừ." Tạ Chấp xác nhận, sau đó lại trầm mặc.

Vừa mới đặt cặp sách xuống, điện thoại di động reo lên.

Hưu Hưu thấy anh sau khi nghe điện thoại thì hơi cau mày, trả lời người kia.

"Anh phải ra ngoài hả?" cô hỏi.

"Ừm, phải đến công ty một chuyến." Anh thuận tay nhét điện thoại vào túi: "Em ở đây đọc sách nhé, lát nữa tài xế sẽ đón em."

"Đợi đã!"

Hưu Hưu thấy anh nói xong định rời đi, vội vàng gọi anh: "Anh Tiểu Chấp, em muốn đi thăm công ty của anh, được không?"

Tạ Chấp suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói với cô: "Ở đó không có gì vui, công việc bận rộn anh cũng không có thời gian chơi với em."

"Em biết, nhưng không sao đâu." Hưu Hưu vội vàng nói: "Em chỉ muốn xem nơi anh làm việc thôi."

Cô lúng túng sờ lên tóc mình: "Hơi tò mò một chút."

Nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của cô, Tạ Chấp không thể từ chối được, một lúc sau mới nói: "Đi thôi."

"Dạ?" Đôi mắt Hưu Hưu sáng lên, nhanh chóng đặt chiếc cốc trong tay xuống: "Vâng!"

*

Thang máy dừng ở tầng 19 của tòa nhà văn phòng, cánh cửa mở ra, thứ đập vào mắt là một logo tối giản với các ký tự màu bạc trên nền đen và mang cảm giác công nghệ.

Hưu Hưu liếc nhìn rồi vẫn đi theo phía sau Tạ Chấp.

"Ôi, Tạ Chấp, cuối cậu cùng cũng tới rồi!"

Một anh mập đeo kính hét lên, hầu như mọi người trong văn phòng đều nhìn sang.

Anh mập bước nhanh đi tới nói: "Lúc mới thu lại..."

Nói đến đây, anh ta dừng lại, nhìn chằm chằm vào Hưu Hưu phía sau Tạ Chấp, vô cùng kinh ngạc chớp chớp mắt: "Đây là..."

"Chào anh." Hưu Hưu tiến lên một bước, đi đến bên cạnh Tạ Chấp, cong mắt cười nói: "Em tên là Sở Hưu Hưu."

Anh mập giống như tỉnh lại trong hoang mang và nói: "À, chào em, chào em."

Anh ta ngượng ngùng mỉm cười, đưa tay ra, thấy cổ tay áo mình đang xắn lên lung tung nên vội vàng rút lại, gượng cười kéo cổ tay áo nhăn nhúm xuống.

Xác nhận hình ảnh của mình ổn rồi, anh ta lại duỗi tay ra: "Chào em, anh tên là Từ Nghiêm Đình. Anh là bạn hợp tác của Tạ Chấp, em có thể gọi anh là anh Đình."

Hưu Hưu mỉm cười đưa tay ra, vui vẻ vì mình được tiếp đón lịch sự như của người lớn: "Chào anh Đình."

Khóe miệng Từ Nghiêm Đình cong lên khi nghe thấy tiếng "Anh Đình", anh ta vui vẻ nói: "Anh đã nghe Tạ Chấp nhắc đến em từ lâu rồi, nhưng không ngờ em gái của chúng ta lại xinh đẹp như vậy."

Hưu Hưu đang muốn khiêm tốn nói "không không" thì nghe thấy Tạ Chấp thúc giục Từ Nghiêm Đình: "Không phải anh nói có bug sao? Còn lề mề cái gì?"

Nhắc đến công việc, khuôn mặt Hứa Nghiêm Đình lập tức trở nên nghiêm túc hơn: "Ừ, chúng ta nhanh chóng đến đó đi."

Đề tài thay đổi, Hưu Hưu nhẹ nhàng nhún vai, thấy họ có vẻ đang vội, cũng không nói nữa.

Tạ Chấp không có lập tức rời đi, anh cúi xuống, nói với Hưu Hưu: "Theo anh."

Tạ Chấp dẫn cô đến một khu vực nghỉ ngơi, bảo cô ngồi xuống, anh chỉ vào một cô gái cách đó không xa nói: "Anh tạm thời không có thời gian, nếu có chuyện gì thì trực tiếp đến gặp cô ấy nhé."

Hưu Hưu nhìn theo hướng anh chỉ, đúng lúc cô gái đó đứng dậy theo lời Tạ Chấp rồi cười gật đầu.

Trước khi Tạ Chấp rời đi còn nói với cô gái: "Phiền cô chăm sóc cô ấy."

Cô gái vội vàng xua tay: "Không có gì, sếp Tạ yên tâm."

Sau khi Tạ Chấp rời đi, Hưu Hưu dời ánh mắt sang nơi khác, không chút ngạc nhiên khi bắt gặp những ánh mắt tò mò, mỉm cười xin lỗi với bọn họ nói: "Có phải em đã làm phiền mọi người không? Cho em xin lỗi, mọi người cứ xem em như vô hình là được ạ."

Có người vội vàng đáp: "Không, không, không." Có người thấp giọng nói chuyện phiếm, suy đoán thân phận của vị khách không mời mà đến này.

Cô gái mà Tạ Chấp vừa hỏi vừa lên tiếng nói: "Được rồi, mọi người đừng thì thầm nữa. Hôm nay cố gắng tan làm trước bảy giờ nhé?"

Có lẽ thực sự công việc rất nhiều, sau khi cô gái đó nhắc nhở, mọi người dần dần không nói chuyện nữa mà đi làm việc của mình.

Cô gái bước tới trước mặt Hưu Hưu, mỉm cười hiền lành: "Em gái, em có muốn uống gì không?"

"Không cần đâu ạ, cảm ơn chị." Hưu Hưu nhìn cô gái trước mặt, hỏi: "Em nên gọi chị là gì?"

"Chị là Dương Duyệt, em có thể gọi chị là chị Duyệt." Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào tủ ở bên cạnh: "Nếu chán quá, em có thể đọc một ít sách và tạp chí. À, có máy chơi game ở đằng kia."

"Vâng, em biết rồi." Hưu Hưu gật đầu: "Chị Duyệt, nếu còn có việc thì chị cứ đi làm trước đi. Em ở một mình cũng không sao."

Dương Duyệt đáp: "Được, nếu có việc gì thì cứ nói với chị nhé."

Nói xong chuẩn bị rời đi, cô ấy lại dừng lại, trong mắt có chút do dự nhìn Hưu Hưu.

"Có chuyện gì vậy ạ?" Hưu Hưu hỏi.

Dương Duyệt cúi xuống và nhẹ nhàng hỏi: "Ừm, có ai nói em và Quý Tư Vận trông hơi giống nhau không?"

Hưu Hưu sửng sốt một lúc rồi mỉm cười nói: "À, cũng khá nhiều người đã nói như vậy."

Mắt Dương Duyệt sáng lên: "Ừ, chị vừa nhìn thấy em đã quen mắt, nhưng chị cảm thấy em đẹp hơn." Cô ấy cảm khái lắc đầu: "Ôi tuổi trẻ."

Hưu Hưu im lặng sờ sờ chóp mũi: "... Không đâu ạ, haha."

May mắn thay, Dương Duyệt không nghiên cứu quá sâu về thân phận của Hưu Hưu, cô ấy quay trở lại chỗ làm việc của mình sau khi trò chuyện thoải mái.

Hưu Hưu tiếp tục chậm rãi nhìn xung quanh, vừa nói chuyện với Văn Anh trên điện thoại di động về chỗ này.

Khoảng một giờ sau, Hưu Hưu đứng dậy chuẩn bị đi đến căn phòng Tạ Chấp vừa vào.

Cô đứng ngoài cửa kính. Cô nhìn thấy mắt anh dán chặt vào màn hình máy tính trước mặt, lông mày vô thức nhíu lại, thỉnh thoảng hơi quay đầu để trao đổi với hai người bên cạnh.

Hình ảnh Tạ Chấp đang nghiêm túc làm việc, Hưu Hưu chưa từng nhìn thấy. Cô lấy điện thoại di động ra, bật camera lên, lén lút chụp lại hình ảnh này.

Cô đứng ngoài cửa hồi lâu, Từ Nghiêm Đình ở bên cạnh Tạ Chấp mới phát hiện ra cô sau khi duỗi người.

Từ Nghiêm Đình vỗ lên vai Tạ Chấp, hất cằm về phía Hưu Hưu.

Hưu Hưu thì giơ tay lên khi Tạ Chấp nhìn sang, mỉm cười vẫy tay với anh như một con mèo may mắn.

Cô không ngờ rằng Tạ Chấp sau khi nói gì đó với Từ Nghiêm Đình đã đi thẳng về phía cô.

"Em chỉ đang tham quan xung quanh thôi, không phải tìm anh." Cô lo lắng sẽ làm chậm trễ công việc của mọi người, vội vàng xua tay: "Anh làm việc của mình đi!"

Tạ Chấp bất đắc dĩ nhìn cô: "Không sao nữa rồi."

Vừa đi, anh vừa lấy điện thoại ra xem giờ: "Đi thôi, anh đưa em về trước."

"Bây giờ về sao?" Hưu Hưu đi theo anh hỏi.

Tạ Chấp nhìn sang: "Em còn muốn ở lại thêm à? Ở đây có gì vui đâu."

"Vậy là bây giờ anh chính thức tan làm rồi phải không?" Thời gian còn lại hoàn toàn thuộc về cô. Hưu Hưu chắp tay sau lưng, bước đi tung tăng hơn.

"Ừm."

Khi chuông reo, Hưu Hưu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thấy cuộc gọi, ngẩng đầu nói với Tạ Chấp: "Cha em gọi."

Tạ Chấp bình tĩnh, gật đầu.

Hưu Hưu đi xa hơn sang một bên và nhấc máy.

"Con tới chỗ của Tiểu Chấp à?" Sở Hàn Lan hỏi.

"Vâng." Chắc tài xế đã nói cho cha biết, nhưng Hưu Hưu ngay từ đầu cũng không muốn giấu giếm.

"Mấy giờ rồi? Nhanh về nhà đi."

Giọng điệu của cha có chút nghiêm túc, Hưu Hưu nghe xong cau mày.

"Cha, hôm nay con không về, con ở lại đây với anh Tiểu Chấp."

"Vớ vẩn. Tiểu Chấp bận rộn công việc nên không có thời gian quan tâm tới con đâu."

Hưu Hưu im lặng một lúc rồi nói: "Con đâu phải trẻ lên ba, sao phải quản lý như vậy! Hơn nữa con cũng không quấy rầy anh ấy, con biết chừng mực!"

Sở Hàn Lan có chút bất lực, nhưng cũng không nhượng bộ: "Hưu Hưu, ngoan ngoãn đi. Con cũng biết mình không còn là con nít nữa." Nói đến đây, ông dừng lại, như thể nuốt lời nào đó định nói ra: "Cha sẽ kêu tài xế đến đón con."

Hưu Hưu vội vàng nói: "Không, dù sao hôm nay con cũng sẽ không về, vậy nhé, tạm biệt cha!"

Không cho cha cơ hội phản bác, cô ra tay trước và vội vàng cúp điện thoại ngay khi nói xong.

Hưu Hưu không để ý lời nói của Sở Hàn Lan, quay người vẫy tay với Tạ Chấp: "Đi thôi."

Tạ Chấp nói chuyện với mấy đồng nghiệp còn chưa tan làm, sau đó dẫn Hưu Hưu ra khỏi công ty.

Sau bữa tối về lại chỗ Tạ Chấp, tài xế đã gọi điện tới, Hưu Hưu làm nũng với đầu dây bên kia: "Chú Lưu, hôm nay cháu không muốn về, chú cứ về đi. Cháu sẽ nói chuyện với cha cháu."

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, giọng điệu cô có chút lo lắng: "Không, cháu chỉ ở đây một đêm thì có sao? Chú đợi một chút, cháu sẽ tự gọi cho cha cháu!"

Nói xong, cô cúp điện thoại, tìm ghi chép cuộc gọi, chuẩn bị gọi lại cho Sở Hàn Lan.

Màn hình điện thoại bị Tạ Chấp dùng tay chặn lại, Hưu Hưu không hiểu, ngẩng đầu lên: "Anh Tiểu Chấp, anh đang làm gì vậy?"

"Em nghe lời chú Sở đi." Anh chỉ nhẹ nhàng nói như vậy.

Hưu Hưu vô thức muốn phản bác, sau khi mở miệng, cô bình tĩnh lại hỏi: "Anh cũng muốn em về à?"

Trong mắt cô dần dần hiện lên chút tủi thân, buộc Tạ Chấp phải quay mặt đi: "Bây giờ cũng đã muộn rồi."

Hưu Hưu cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Không phải anh nói căn phòng đó là đặc biệt chuẩn bị riêng cho em sao?"

Tạ Chấp không thấy được vẻ mặt thất vọng của cô, đặt tay lên đỉnh tóc cô xoa xoa: "Đúng là chuẩn bị cho em."

"Vậy tại sao em không thể ở đó?" Hưu Hưu không khỏi mím môi.

Tạ Chấp khẽ thở dài, trong mắt có chút cảm xúc khó tả, một lúc sau mới dịu dàng nói: "Em đừng vì chuyện này mà cãi nhau với cha."

Hưu Hưu ngẩng mặt lên, nhìn Tạ Chấp một lúc, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Được rồi, em đi lấy cặp."

Cô quay người, thầm nghĩ, được rồi, không vội, bây giờ không phải lúc, đợi một thời gian nữa cô sẽ bày tỏ hết tình cảm của mình với anh.

"Vậy em đi đây."

Hưu Hưu xách cặp đi ngang qua Tạ Chấp, cô nhìn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Tạ Chấp cảm thấy có chút trống rỗng.

"Anh tiễn em." Anh nói.

"Không cần đâu." Hưu Hưu lắc đầu: "Khó khăn lắm anh mới có thể nghỉ ngơi. Chú Lưu đang ở dưới lầu rồi, anh đừng lo."

Nói xong, cô không chậm trễ nữa, thay giày đi ra ngoài, gọn gàng lưu loát.

*

Về đến nhà, vừa vào cửa thì cô đã thấy Sở Hàn Lan đang đợi ở phòng khách.

Nhìn thấy Hưu Hưu đi lên lầu không nói lời nào, ngăn cô lại, nói: "Chờ một chút, con còn đang giận dỗi sao?"

Hưu Hưu quay người lại và nói một cách thờ ơ: "Không ạ."

Sở Hàn Lan cau mày nói:"Vậy con trưng cái mặt đó ra làm gì?"

Hưu Hưu kéo môi lên rồi trả lời: "Như vậy được chưa?"

Sắc mặt Sở Hàn Lan không thay đổi: "Lại đây."

Hưu Hưu mím môi, đi về phía cha: "Làm gì ạ?"

Thấy con gái ngoan ngoãn đi tới, Sở Hàn Lan dịu đi một chút: "Con giận cha à?"

Hưu Hưu thở dài, ngồi xuống bên cạnh, dùng ngón cái bấm vào ngón trỏ: "Vừa rồi có chút, nhưng bây giờ hết rồi."

Nhìn thấy dáng vẻ rộng lượng của con gái, Sở Hàn Lan xoa xoa lông mày, nghiêm túc nói: "Hưu Hưu, con đã mười bảy tuổi rồi, con không còn là trẻ con nữa, con nên biết sự khác biệt giữa nam và nữ."

Hưu Hưu nhìn thẳng vào cha: "Cha, con biết mà, nhưng đó là anh Tiểu Chấp."

"Tiểu Chấp không phải là anh trai ruột của con."

"Con biết." Hưu Hưu cao giọng nói: "Tạ Chấp không phải anh ruột của con, Sở Yến cũng không phải anh ruột của con, những chuyện này con đều biết."

Cô không quan tâm đến những mối quan hệ hỗn loạn tình yêu thù hận của thế hệ trước, nhưng cô hiểu hết tất cả.

Sở Hàn Lan cau mày nói: "Con biết cái gì? Bây giờ Tiểu Chấp đã trưởng thành, nó có cuộc sống của riêng mình, con không thể cứ dính lấy như khi còn nhỏ được."

"Tại sao lại không thể?" Hưu Hưu nhẹ nhàng phản bác, cúi đầu.

"Cha, con phải nói với cha một chuyện." Cô ngẩng mặt lên, bình tĩnh nói: "Con thích anh Tiểu Chấp, thích theo kiểu người khác giới nên những lời cha nói chẳng có tác dụng gì với con cả."

Cô con gái từ nhỏ đến lớn được chăm sóc như hòn ngọc quý trên tay của mình, bây giờ lại nói thích một chàng trai khác là trải nghiệm như thế nào? Sở Hàn Lan không khỏi có chút chua xót trong lòng, hơn nữa người mà con gái thích lại là Tạ Chấp. Ông nhìn nó từ nhỏ đến lớn lên, cũng coi như trở thành một nửa con trai, bỗng chốc trong lòng cảm thấy thực sự hỗn loạn.

Phải một lúc lâu sau ông mới nói: "Con mới mười mấy tuổi đầu thì biết thế nào là thích!"

Hưu Hưu trợn tròn mắt, nhìn ra sơ hở trong lời nói của cha: "Ha, cha vừa nói con không còn nhỏ nữa, con không phải là con nít mà!"

Sở Hàn Lan nghẹn lời, tạm thời không tìm được gì để nói, thế là Hưu Hưu nói tiếp: "Cha, con là con gái của cha, ngay cả cảm xúc của mình cũng không hiểu được thì con có ngốc không?"

Mặc dù cũng mới thông suốt cách đây không lâu...

"Còn nữa," Cô nghiêng đầu, vẻ mặt hài lòng mãn nguyện: "Chuyện này con cũng nói với mẹ rồi. Mẹ cũng ủng hộ con."

Nghe cô nhắc đến Quý Tư Vận, Sở Hàn Lan hoàn toàn không nói được gì nữa, không mặn không nhạt nói một câu: "Mẹ con cứ để con gây chuyện!"

Hưu Hưu dịu giọng, nắm lấy cánh tay cha, nói đùa: "Cha, rốt cuộc cha quan tâm đến điều gì? Anh Tiểu Chấp thực sự rất tốt mà. Nếu con có thể dụ được anh ấy thì đó là phù sa không chảy ra ruộng ngoài."

Sở Hàn Lan bất lực: "Con so sánh gì kỳ lạ vậy?"

Ông lại thở dài, suy nghĩ tới lui vài lần, nhưng cuối cùng cũng thuyết phục được chính mình.

Thôi kệ, so với đám con trai lộn xộn bên ngoài, Tạ Chấp ít nhất cũng biết tận gốc tận rễ và cũng là một đứa ngoan.

"Cha," Hưu Hưu tiếp tục thì thầm vào tai ông: "Cha yên tâm đi, tuy con thích anh Tiểu Chấp, nhưng trong lòng con, cha vẫn là số một, không ai có thể so sánh được với vị trí của cha!"

"Hừ, nói thì hay đấy."

Biết đã dỗ được Sở Hàn Lan, Hưu Hưu đứng dậy, trước khi đi còn nhấn mạnh: "Con nói thật đấy, cha hãy tin con! Được rồi, được rồi, chúc cha ngủ ngon, con cũng đi ngủ đây."

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hưu Hưu còn đang suy nghĩ, chỉ cần đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi cô và Tạ Chấp vượt qua khoảng thời gian bận rộn này.

Những ngày tiếp theo, Hưu Hưu yên ổn, tập trung phần lớn suy nghĩ vào việc chuẩn bị cho kỳ thi, cô không đến gặp Tạ Chấp nữa, mối quan hệ giữa hai người như quay trở lại giống khoảng thời gian Tạ Chấp ở nước ngoài.

Bận rộn một chút cũng có lợi ích là thời gian dường như trôi nhanh hơn.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, một ngày tình cờ, Hưu Hưu bất ngờ gặp phải một vị khách không mời mà đến.

Đó là một buổi tối, khi ô tô chuẩn bị chạy vào nhà thì một người đàn ông bất ngờ lao ra ngoài.

Hưu Hưu bị chú Lưu đột nhiên phanh gấp, ngẩng đầu khỏi cuốn sách đang đặt trên đầu gối: "Sao vậy ạ?"

Chú Lưu nói: "Đột nhiên có người lao ra chặn xe."

Vừa nói, chú ấy vừa mở cửa sổ xe, chuẩn bị xem xét tình hình.

Hưu Hưu cũng kéo nửa kính xe xuống để xem ai đang chặn xe trước nhà mình.

Đó là một chàng trai trẻ trông khá quen mắt.

Các đường nét trên khuôn mặt của anh ta rất quen thuộc, nhưng biểu cảm của anh ta lại rất điên khùng.

Cảm xúc của anh ta bị kích động, bám vào cửa sổ xe, ánh mắt trừng trừng nhìn vào trong xe, sau khi nhìn thấy Hưu Hưu, mắt anh ta càng mở to hơn.

"Tạ Chấp đâu? Tạ Chấp đâu? Bảo nó ra gặp tao!"

Hưu Hưu cau mày nhìn anh chàng xanh xao nhếch nhác trước mặt, giây tiếp theo, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh, cô nhớ ra đây chính là anh họ của Tạ Chấp, người mà cô từng gặp trước đây.

Hưu Hưu bình tĩnh lùi lại, hỏi anh ta: "Anh tìm anh Tiểu Chấp làm gì?"

Người thanh niên càng kích động hơn, hai mắt trợn trừng: "Thằng Tạ Chấp đáng chết đã khiến cha tao gặp rắc rối. Ban đầu đã đồng ý giao nhà cho nó là xong. Nói rõ ràng vậy rồi! Nó đâu rồi? Mẹ kiếp, tao phải giết nó!"

Thấy tâm trạng người này thật sự không ổn, chú Lưu nói: "Cô chủ, chúng ta vào trước đi."

Người đàn ông hét lên: "Không được đi."

Lúc này bảo vệ trong nhà đã chạy ra ngoài, hai người một trái một phải kéo người nọ đi.

Hưu Hưu cau mày, cẩn thận nhớ lại những gì người đàn ông vừa nói, rồi nhớ lại lần cô về quê cùng anh Tiểu Chấp, rồi một mình anh đến nhà bác của mình.

Cô không biết Tạ Chấp đã làm gì gia đình đó, nhưng dù là chuyện gì thì cô cũng đều vỗ tay tán thưởng.

Vốn tưởng rằng anh Tiểu Chấp ở đó đã bị bắt nạt, nhưng bây giờ xem ra anh cũng khiến gia đình đó không yên ổn.

Tâm trạng trở nên tốt hơn, Hưu Hưu hứ nhẹ, nhếch môi cười.

"À," Nhớ lại vẻ mặt tức giận của người đàn ông, Hưu Hưu nói với chú Lưu: "Chú Lưu, chú đừng nói với anh Tiểu Chấp về người vừa rồi, được không?"

Chú Lưu đồng ý.

Hưu Hưu nói thêm: "Nhưng chú phải nói cho cha cháu, người đó là con trai của bác cả anh Tiểu Chấp. Cha cháu sẽ biết cách xử lý."

Chú Lưu mỉm cười lắc đầu: "Chú biết rồi."

Hưu Hưu không để tâm chuyện này, cũng không biết Sở Hàn Lan cuối cùng xử lý như thế nào, nhưng những ngày sau đó cô không gặp lại người đó nữa.

*

Đối với kỳ thi đại học, trường học của Hưu Hưu không có cảm giác căng thẳng như tên đã lên dây, hầu hết mọi người đều đã có kế hoạch trước. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Hưu Hưu không có ý định ra nước ngoài nên rất nghiêm túc thực hiện.

Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, sau khi tạm biệt vài người bạn thân cùng lớp, Hưu Hưu nhận được cuộc gọi từ Tạ Chấp.

Tạ Chấp thật sự rất ít gọi điện cho cô, phần lớn đều là Hưu Hưu chủ động bám lấy anh, cho nên khi cô nhìn thấy cuộc gọi của anh, vô cùng ngạc nhiên.

"Anh Tiểu Chấp!"

Trong giọng nói có niềm vui không giấu được, Tạ Chấp cũng cười nhẹ.

Anh hỏi: "Tan học rồi à?"

"Vâng, sao thế ạ?" Tạ Chấp gọi tới chắc chắn là có chuyện gì đó.

"Không có gì, anh chỉ muốn đi ăn cùng em thôi."

"Ố?" Đôi mắt Hưu Hưu sáng lên: "Được ạ, ở đâu?"

Sau khi cúp điện thoại, Hưu Hưu chạy thẳng đến địa điểm mà họ đã hẹn.

Tạ Chấp đợi ở cửa khách sạn, ngay khi Hưu Hưu xuống xe, ánh mắt của anh nhìn cô không rời.

Hưu Hưu chạy nhanh về phía anh: "Anh đợi lâu chưa?"

Tạ Chấp cười nói: "Không lâu."

Hai người đi đến chỗ đã đặt trước, gọi đồ ăn xong thì hỏi: "Anh Tiểu Chấp, dạo này công việc của anh có thuận lợi không?"

"Tạm ổn, cơ bản đã đi vào quỹ đạo rồi."

Hưu Hưu mỉm cười và nói: "Vậy thì tốt."

Cô nhấp một ngụm nước, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh Tiểu Chấp, anh đặc biệt hẹn em ra ngoài là có chuyện gì sao?"

Trong mắt Tạ Chấp có chút bất đắc dĩ: "Chỉ là ăn cơm thôi, ngày mai không phải đi thi sao, sợ em căng thẳng."

Mắt Hưu Hưu mở to: "Ha, ai căng thẳng chứ em không có đâu nha."

Tạ Chấp cười nói: "Vậy bữa này có muốn ăn nữa không?"

Hiếm khi thấy anh cười đùa như vậy, Hưu Hưu cảm thấy thú vị, kéo bàn ăn: "Ăn chứ, đương nhiên phải ăn rồi. Đặc quyền của anh Tiểu Chấp thì em nhất định phải chiếm lấy!"

Cô vui vẻ lén lút chơi chữ, nhưng nhìn vẻ mặt dửng dưng của Tạ Chấp, có lẽ anh không nhận ra được.

Thất vọng nhưng cũng vui, chủ đề đã bị bỏ qua.

Trong bữa ăn, Tạ Chấp nói với cô một số việc ngày mai nên chú ý, Hưu Hưu vui vẻ tiếp nhận hết thảy, hớn hở trò chuyện với anh.

"Hưu Hưu?"

Tạ Chấp ngẩng đầu nhìn thiếu niên vừa gọi tên Hưu Hưu.

Giọng nói nghe quen quen, cô không kiên nhẫn ngước lên, giả vờ khách sáo: "Haha, cậu cũng đến đây ăn cơm."

"Ừ." Ánh mắt Ngô Tử Kinh ngập ngừng nhìn Hưu Hưu và Tạ Chấp: "Đây là…"

Hưu Hưu liếc nhìn Tạ Chấp, thấy vẻ mặt anh lạnh lùng không chút dao động, mạnh dạn đáp: "Bạn trai của tôi!"

Giọng nói trong trẻo này khiến hai người họ nhìn cô với vẻ kinh ngạc.

Vẻ kinh ngạc của Ngô Tử Kinh càng rõ ràng hơn: "Cái gì, bạn trai? Không, cậu có bạn trai từ khi nào?"

Hưu Hưu cau mày nói: "Chuyện này không cần báo cho cậu."

Ngô Tử Kinh bị cô làm cho nghẹn họng, sắc mặt trông rất khó coi.

"Tử Kinh, con gặp bạn học chưa?"

Giống như quân domino, một giọng nói khác xuất hiện.

Hưu Hưu nhìn về phía trước và nhận ra người phụ nữ xinh đẹp đang đi về phía này, chắc chắn đó là mẹ của Ngô Tử Kinh.

Ngô Tử Kinh vẫn đang chìm đắm trong cú sốc vì bị Hưu Hưu đả kích, thậm chí còn không đáp lại tiếng gọi của người phụ nữ.

Người phụ nữ tiến lại gần, mỉm cười dịu dàng nói: "Thằng nhóc này đang nghĩ gì mà còn không để ý đến lời nói của mẹ vậy?"

Ngô Tử Kinh cuối cùng cũng tỉnh lại, yếu ớt kêu lên: "Mẹ."

Người phụ nữ sau đó đưa ánh mắt xuống và nhìn người mà bà ta nghĩ là bạn học của con trai mình.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Chấp, bà ta đột nhiên cứng đờ, trên mặt hiện rõ một tia kinh ngạc.

Tạ Chấp lạnh lùng nhìn bà ta một lát, trong mắt chỉ có sự thờ ơ, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Đầu ngón tay của người phụ nữ lạnh ngắt, bà ta mở miệng ra thì phát hiện cổ họng mình dường như bị thứ gì đó chặn lại.

Tạ Chấp thu hồi ánh mắt, dịu dàng nhìn Hưu Hưu: "Ăn no chưa?"

Hưu Hưu nhạy bén nhận thấy bầu không khí khó hiểu giữa người phụ nữ này và Tạ Chấp, nghe xong gật đầu: "No rồi, chúng ta đi thôi."

Cô mỉm cười đứng dậy chào Ngô Tử Kinh: "Chúng tôi đi trước, tạm biệt."

Tạ Chấp đi ngang qua người phụ nữ mà không nói một lời.

Người phụ nữ không nhịn được quay lại nhìn.

Bóng người cao gầy nhưng thẳng tắp, càng lúc càng xa, bà ta cảm thấy có chút choáng váng, như thể nhìn thấy đứa con bé bỏng nhưng kiên cường đang tuyệt vọng đuổi theo mình.

Hưu Hưu đi theo bước chân của Tạ Chấp, im lặng không lên tiếng.

Cô ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của Tạ Chấp.

Nét mặt của anh vẫn không có gì thay đổi, vẫn lạnh lùng như bình thường, nhưng Hưu Hưu có thể cảm giác được lúc này tâm trạng anh không tốt.

Cô mím môi, đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Tạ Chấp dừng lại, đưa mắt xuống nhìn cô.

"Anh Tiểu Chấp, người vừa rồi, anh quen sao?"

Tạ Chấp nhìn cô một lúc, cuối cùng lắc đầu: "Không quen."

Không quen, một người xa lạ đã rời xa cuộc đời anh từ lâu rồi.

Hưu Hưu cũng không quan tâm đến câu trả lời của anh, chỉ là cô không muốn anh bị phân tâm bởi chuyện vừa xảy ra, nên cô siết chặt tay anh hơn, chỉ về phía đường phố nói: "Bổn cung mệt rồi. Tiểu Chấp Tử có đưa bổn cung về nhà không?"

Quả nhiên, Tạ Chấp cau mày vì câu hỏi của cô, Hưu Hưu lên tiếng trước: "Em đùa thôi. Không nói nữa!"

Cô kéo Tạ Chấp đi ra bên đường: "Chúng ta gọi xe đi!"