Nữ Đồng Nghiệp Trà Xanh Có Quỷ

Chương 6



12.

"Cố thêm một ngày nữa, đợi Kiều Mặc Vũ tới rồi, chúng ta không phải khổ sở thế này nữa."

"Kiều đại sư kia không biết có khoác lác hay không, có làm được không nhỉ? Đừng nói tới lúc đó lại là tên lừa gạt."

Mặc dù ngoài miệng Phó Yến Chu nói vậy, nhưng vẫn tự giác cầm gối chui xuống gầm giường, tôi cũng như hai ngày qua vậy, trốn vào trong tủ quần áo.

Tựa vào thành tủ, đang mơ mơ màng màng, đột nhiên tôi cảm thấy lạnh buốt.

Không khí vừa ướt át lại nặng nề, trên cánh tay nổi một lớp da gà, tôi mơ màng mở mắt ra, bỗng nhiên cảm thấy có phần kỳ lạ.

Tôi lặng lẽ mở cửa tủ ra một khe nhỏ.

Trước mắt tôi xuất hiện một đôi chân nhỏ.

Thon dài, nhợt nhạt.

Tim tôi như dừng lại.

Ma nữ đi tới bên giường, dừng một lúc, tôi nhìn thấy hai người giấy trên giường động đậy.

Hình nhân màu xanh vén chăn xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Hình nhân màu đỏ vẫn nằm trên giường như trước.

Rất nhanh sau đó, hình nhân màu xanh quay lại, trong tay cầm một cây dao nhọn, có lẽ là lấy từ trong bếp.

Dưới ánh đèn mờ, hình nhân yếu ớt đi tới bên giường, giơ dao lên rồi bỗng đâm về phía hình nhân màu đỏ.

Hình nhân kia phản kháng dữ dội, nhưng bị đâm từng đao liên tiếp, trước ngực vỡ tung nát bét.

Sau đó, người kia giơ dao lên, đâm thẳng vào lồ ng ngực của mình.

Nếu như tôi và Phó Yến Chu không trốn đi, thì hai hình nhân này chính là kết cục của chúng tôi.

Tim tôi đập loạn, tôi che miệng lại, ngừng thở, đến động đậy cũng không dám.

Chờ một lúc sau, hai người giấy đều nằm bất động trên đất, giấy vụn bay tung tóe giữa không trung, ma nữ mới quay lưng đứng trước giường, phát ra từng tiếng cười quái gở.

"Ha ha ha, đôi chó má, dám quyến rũ chồng tao, chết hết đi, hết cả đi."

Cười một lúc, hình như cô ta chuẩn bị rời đi.

Tôi đang định thở ra một hơi thì nhìn thấy người cô ta đột nhiên ngửa về phía sau, tay chống xuống đất, tứ chi đi về phía trước như động vật bò sát.

Phó Yến Chu đang nằm dưới gầm giường, ma nữ này vừa cong người xuống thì tầm mắt chạm phải Phó Yến Chu.

Một người một quỷ bốn mắt nhìn nhau, Phó Yến Chu bỗng hét lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Ma nữ đó là "hà hà hà" cười to.

"Vẫn còn một đứa, còn một đứa."

Cô ta kéo Phó Yến Chu ra.

Phó Yến Chu liều mạng giãy giụa, sau đó xông tới mở cửa tủ quần áo.

"Đặng Tinh Nhiễm, cứu anh với..."

13.

Tôi chưa từng ghét Phó Yến Chu đến vậy, một người đàn ông chỉ vì lợi ích của bản thân, sắp chết còn muốn kéo người khác chịu tội thay.

Tôi mù rồi mới có thể ở bên anh ta nhiều năm như vậy.

Tôi tàn nhẫn đá lên mặt Phó Yến Chu một cái, đạp anh ta ngã lăn rồi xoay người chạy ra ngoài.

Cho đến khi chạy ra phòng khách, tôi thấy Phó Yến Chu với hai mắt đỏ tươi, cầm cây dao đuổi tới.

Không thấy ma nữ đâu nữa.

Nghĩ tới hai người giấy vừa rồi, tôi hiểu ra, ma nữ này bám lên người Phó Yến Chu, muốn tái diễn lại cảnh tượng lúc vừa rồi.

Phó Yến Chu cầm dao nhào tới, tôi vội cầm lấy cái bình hoa bên cạnh đập hắn.

Dao rơi xuống đất, Phó Yến Chu cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen nháy nhìn tôi chằm chặp rồi lao tới bóp lấy cổ tôi.

Sức của anh ta rất khỏe, tôi bị anh ta bóp cổ đến trợn mắt, ngay lúc sắp không thở nổi thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.

"Đặng Tinh Nhiễm, mở cửa."

Là Kiều Mặc Vũ.

Tôi muốn đáp lại, nhưng trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng kêu khàn khàn, tôi cố vẫy vùng tay chân, ý thức càng lúc càng mơ hồi, đúng lúc đó, tôi thấy có một bàn tay hình nhân luồn qua khe cửa, một giây sau, hình nhân nọ mở chốt cửa ra, cửa phòng bị hất tung, một cô gái trẻ trung xinh đẹp xách balo đi vào.

"Ôi chao, náo nhiệt ghê."

Tôi khó khăn đưa tay lên, giãy giụa vẫy tay về phía Kiều Mặc Vũ.

Cô ta cũng phất phất tay với tôi.

"Xin chào nhé, Đặng Tinh Nhiễm."

Tôi:...

Cứu với, cứu với đại ca ơi.

Kiều Mặc Vũ đi tới, cuốn tay áo lên rồi vung lên tát cho Phó Yến Chu hai cái.

Lực của cô ta rất mạnh, mặt của Phó Yến Chu lập tức sưng vù.

Tôi nhìn thấy một bóng người màu đỏ bị cô ấy đánh văng ra, ngồi ở một bên, Phó Yến Chu cũng ngồi dưới đất với đôi mắt vô thần, mê man nhìn mọi chuyện.

Kiều Mặc Vũ đi tới bên cạnh nữ quỷ đó, bóp cổ cô ta, lại tát thêm hai cái nữa.

"Mẹ nó, là mày ồn ào không cho tao ngủ hả? Khuya khoắt còn ầm ĩ ồn ào này."

Chúng tôi đều nhìn đến choáng váng.

Đuổi tà ma đơn giản đến vậy sao?"

14.

Kiều Mặc Vũ lấy một cây kiếm gỗ đào từ trong balo ra, gõ lên người ma nữ mấy cái, trong chớp mắt, cô ta ôm mặt khóc.

"Hu hu hu, đại sư tha mạng."

"Nói đi, xảy ra chuyện gì?"

Kiều Mặc Vũ hỏi một câu, ma nữ bắt đầu khóc lóc kể lể, hóa ra cô ta có tên là Triệu Mỹ Quyên, là người thành phố Giang.

Cô ta làm bà nội trợ đã ba năm, kết quả là chồng ngoại tình, hơn nữa người quá trớn chính là Trần Dao. Trần Dao xinh đẹp lại ham hư vinh, chồng cô ta mua túi và đồ xa xỉ cho Trần Dao, không chỉ tiêu hết tiền dư của hai vợ chồng mà còn thiếu nợ bên ngoài không ít tiền.

"Chồng tôi nói tài sản là của chung hai vợ chồng, anh ta thiếu nợ thì tôi cũng phải gánh một nửa. Hu hu, tên đàn ông xấu xa đó."

"Tôi hỏi nhà mẹ đẻ mượn ba trăm ngàn, chị họ tôi bắt tôi trả tiền lại, còn mắng vợ chồng tôi lừa đảo.

Thiếu nợ nhiều như vậy, không có ai cho vay, sau này tôi biết lấy gì nuôi con, con của tôi..."

Ma nữ cúi đầu, xé váy mình ra, giữa bụng cô ta có một vết thương dữ tợn, cô ta lớn tiếng hét lên.

"Con trai tôi, con trai tôi đâu rồi..."

Cô ta vừa rít sau, đôi mắt lại rơi huyết lệ, cả người tỏa ra luồng khí màu đen.

"Không được."

Kiều Mặc Vũ lấy mấy đồng tiền nhanh chóng xếp quanh tạo một trận pháp đơn giản, trên người ma nữ bỗng tỏa ra ánh sáng lôi đạo, Kiều Mặc Vũ lại giơ kiếm gỗ lên, rất nhanh sau đó, ma nữ cũng tan thành mây khói.

Tôi nhìn đến há hốc mồm.

"Con quỷ này lợi hại như vậy mà cô tiêu diệt nó bằng vài chiêu vậy sao?

"Cái gì mà vài chiêu, đây là Thất Sát Tỏa Hồn trận, ma nữ này cũng chưa thành sát nên rất dễ đối phó.

"Người Đặng gia các cô sao lại rơi đến mức này? Ôi."

Kiều Mặc Vũ vừa thu dọn đồ đạc vừa giục tôi.

"Còn cô Trần Dao kia đâu? Nhanh lái xe đưa tôi tới."

"Lúc cô gái này tự sát có lẽ đã mang thai, cô ta còn có một đứa con, con quỷ nhỏ kia mới là phiền toái lớn."

Tôi và Phó Yến Chu không buồn thu dọn đồ đạc mà vội tìm chìa khóa xe.

Trên đường tới bệnh viện, tôi hỏi Kiều Mặc Vũ, cô ta cứ nói người Đặng gia chúng tôi, Đặng gia chúng tôi thế kia, chẳng lẽ trước kia chúng tôi biết bắt quỷ sao?