Nữ Diễn Viên Nhỏ Của Ông Trùm

Chương 46: Bộ đôi hợp cạ



"Bà vẫn như cũ chứ? "

Tô Tri Vũ vừa lướt điện thoại vừa hỏi, nghe người bên cạnh nói ừ liền nói một loạt tiếng anh với phục vụ đứng kế.

Thần sắc của Châu Thư Nhiên có vẻ mệt mỏi và uể oải hơn Tô Tri Vũ vì vụ xét nghiệm với lại cô lo lắng boss lớn sẽ ập đến bắt cô về ở đây.

"Cụng ly cái nhỉ? Bà mau chào mừng tôi gia nhập đoàn làm phim đê! Ông đây vì quý bà..."

Chưa dứt lời Châu Thư Nhiên đã co chân lên đạp mạnh vào ghế ngồi của Tô Tri Vũ một cái. Tên này sao mà phiền phức vậy?!

"Bà suốt ngày bắt nạt người ta...Tôi sẽ mách fan! "

"Thoải mái nếu ông không sợ fan của tôi làm sập trang ông! " Cô nháy mắt rồi uống hết ly rượu, ánh mắt đầy thách thức chọc giận người bên cạnh.

Cả hai hàn huyên một hồi trong không khí vừa buồn cười lại vừa ngập mùi thuốc súng, cuối cùng chuẩn bị kết thúc bữa tiệc bằng một cái cụng ly bất chợt lại có một người khác xuất hiện khiến hai con người kia há hốc miệng kinh ngạc.

Bạch Tử Hàn một tay đút trong túi quần, tay còn lại cầm ly rượu khẽ lắc, anh bước từng bước về phía cô gái đang há hốc miệng nhìn mình. Bước chân anh không nhanh không chậm nhưng dọa hai con sâu rượu kia hồn bay phách tán.

"Giỏi nhỉ? "

Khi nói câu này, giọng anh trầm thấp đầy quyến rũ nhưng sao vào Châu Thư Nhiên nghe như tiếng của tử thần. Tô Tri Vũ bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao, cậu ta định bỏ chạy nhưng bị người bên cạnh ngáng chân, đi không được mà ở cũng không xong. Hai người ánh mắt truyền qua truyền lại, nội tâm gào thét nhưng cuối cùng đều chung ý chí ở lại chịu phạt.

"Anh... anh họ..."



"Cái đệch...À, sao...sao lại là anh họ?! " Châu Thư Nhiên mở to mắt nhìn qua nhìn lại hai người này. Khác họ mà sao giờ lại là anh họ với em họ gì đây?!

Bạch Tử Hàn vẫn ung dung, tiến đến ghế bên cạnh hai người ngồi xuống, từ tốn giải thích:

"Nó theo họ mẹ với lại gia đình nó chấm dứt quan hệ với nhà họ Bạch nên không còn liên quan. "

Tô Tri Vũ gật đầu lia lịa phụ họa. Nãy theo bản năng sợ hãi cậu ta mới gọi một tiếng anh họ, gọi xong mới biết lỡ miệng nhưng bà cô bên cạnh đã nghe thấy rồi!

Khoảng 30 phút sau, Tô Tri Vũ lấy lý do mai có việc nên về sớm, bỏ lại anh em Châu Thư Nhiên ngơ ngác nhìn, ánh mắt cô hiện rõ dòng chữ "Con mẹ nó tên họ Tô! ". Cậu ta cũng hết cách rồi, nãy giờ toát cả mồ hôi, ai trong dòng họ đều sợ hai thiếu gia nhà họ Bạch hết! Ừm, nếu có chị An Nhi ở đây cậu ta không sợ lắm nhưng nay có mỗi mình cậu ứng chiến thì đã end game rồi!

Châu Thư Nhiên thầm chửi Tô Tri Vũ là con rùa rụt cổ, dám bỏ mặc cô lại. Trước đây còn nói anh em có họa cùng chịu nay họa mới đến gót chân mà đã bỏ cô chạy trước! Người bên cạnh cô vẫn lạnh tanh không có ý giữ lại, hệt như muốn đuổi Tô Tri Vũ đi nhanh cho rồi khiến cậu ta thấy bản thân bị tổn thương cực kì!

"Thiên Tu ở ngoài kia. " Câu nói này tự miệng Bạch Tử Hàn phát ra làm Tô Tri Vũ đang đi đến gần cửa bất ngờ đâm rầm phát vào ngã ra đất.

"..." Chiêu này ác quá!

Châu Thư Nhiên cũng cầu may giùm người anh em này, boss nhà cô ra tay vốn dĩ tàn độc rồi, nay không biết Tô Tri Vũ chọc gì đến ông tổ này đây!

Ở phía bên ngoài, Thiên Tu đưa tay lên xem đồng hồ, mắt nhìn ra phía đường lớn sau xe rồi nhìn vào trong quán bar kia, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Lát sau, anh thấy bóng dáng loai choai quen thuộc chạy ra mới thôi xem giờ, tiến đến gần người đó giữ lại.

"Uống nhiều thế? Cậu là nghệ sĩ lớn có tầm ảnh hướng đấy! "

Thấy Thiên Tu, Tô Tri Vũ buông ngay vẻ sợ hãi mà biến thành bộ dạng say rượu, có chút làm nũng nhìn y hệt "công chúa" kiêu căng, ngu ngốc:



"Anh quát à?! Anh hét lớn lên cho tất cả biết chúng ta là nghệ sĩ đi! "

"Ừ "

Tô Tri Vũ thầm chửi một ngàn lần cái tên này sao lạnh lùng quá vậy?!

Sau một hồi im lặng, Thiên Tu quay lưng đi về phía xe ô tô đang đỗ ngay gần đó, đi sau là Tô Tri Vũ đang cúi đầu lầm lì bước theo.

Tô Tri Vũ không hề lùn nhưng khi đứng cạnh Thiên Tu cậu ta trông như cây nấm nhỏ vậy.

Mà tại sao cậu ta lại thích Thiên Tu đến vậy ư? Có lẽ do hồi cấp 3, thích hơn 6 năm là một bí mật thầm kín mà cậu không dám nói.

Kể từ lúc người đi trước đứng ra che chắn cho cậu thì cậu đã thích rồi.

Kể từ khi người ấy đưa cho cậu cái bút chì và mặc kệ cậu dán note quanh bàn thì cậu đã thích rồi.

Kể từ khi người đó tâm sự về một năm học lại thì cậu đã thích rồi.

Dù là lúc nào, cậu cũng rất thích, cực kì thích Thiên Tu.

Anh trong mắt mọi người là tên phế vật, là hoàng tử, là nam thần thì cậu cũng vẫn thích.

Một Tô Tri Vũ dám làm phế vật, dám làm hoàng tử, dám làm nam thần thì cũng sẽ có một ngày đứng trước Thiên Tu sẵn sàng nói câu "Tô Tri Vũ xứng đáng yêu Thiên Tu! "