Nữ Diễn Viên Nhỏ Của Ông Trùm

Chương 4: BẬC THẦY LÀM GIẢ GIẤY TỜ



Càng đi sâu vào trong thì con ngõ càng tối cộng thêm là những thứ mùi ẩm mốc, hôi hám đến khó chịu nhưng nó chẳng làm ảnh hưởng gì đến Châu Thư Nhiên vì dường như tất cả những thứ này đều rất đỗi thân quen với cô. Băng qua con ngõ là một đoạn đường rộng nối đến những khu đông dân nhộn nhịp của thành phố, cô bỏ chiếc cặp sách lên một cái thùng gỗ bị mốc ở đó, lấy một túi giấy khá dày ra.

Ánh mắt sắc bén của Châu Thư Nhiên liếc qua chiếc ô tô sang trọng màu đỏ đỗ gần đó rồi cầm tập tài liệu cẩn thận ngó xung quanh chắc chắn rồi bước đến chỗ chiếc xe ô tô đó gõ nhẹ ba cái vào kính. Sau khoảng mấy giây, cửa kính hạ xuống, một người phụ nữ đeo kính gọng vàng toát lên vẻ sang trọng, quý phái trong xe cũng khẽ mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi qua. Châu Thư Nhiên vẫn giữ thái độ lạnh lùng đưa cho người phụ nữ tập tài liệu.

Thấy tập giấy đó, người phụ nữ trong xe vội vàng mở ra, giọng run run hỏi :

" Cô Châu... liệu cái này có giúp con trai tôi về nước? "

" Không tin thì sao lại tìm đến tôi hợp tác? "

Tần Kiều Chi khẽ cười, liếc người tài xế qua gương chiếu hậu, thấy vậy người tài xế liền cầm tập phong bì dày đã chuẩn bị sẵn, mở cửa sổ đưa cho Châu Thư Nhiên.

" Tổng năm trăm nghìn, cô Châu cảm ơn! "

" Không có gì, việc này đơn giản thôi "

Tạm biệt người phụ nữ, Châu Thư Nhiên mới ung dung cầm cặp sách sải bước về nhà.

Đúng vậy, cô là một người làm giả giấy tờ, một công việc phạm pháp nhưng lại thu được lợi nhuận lớn từ nó. Từ khi dì cô nghỉ đi việc làm ở mấy quán bar chuyển qua làm nhân viên văn phòng vì mẹ nuôi cô bắt đã khiến gia đình phải rơi vào cảnh khó khăn trong khoảng thời gian đó. Châu Thư Nhiên biết lý do mẹ nuôi bắt dì nghỉ việc ở mấy quán bar đó vì sợ sau này dì sẽ để Châu Thư Nhiên đi theo, học theo mà mẹ nuôi lại muốn cô trong sạch, không dính líu đến việc gì ở nơi đấy!

Nhưng mà... từ lúc còn bé Châu Thư Nhiên chỉ giỏi việc bât chước, nói đúng hơn là ghi nhớ và bắt chước lại, chỉ cần liếc qua một trang văn bản dài cô đã ghi nhớ rồi sau đó có thể dùng bút sao chép lại toàn bộ vaqn bản đó theo đúng nét chữ và cả nét kí. Điều này Châu Thư Nhiên không biết là đúng hay sai nhưng càng lớn cô càng biết thêm nhiều, càng giỏi hơn, cô cũng có thể bắt chước người khác từ hành động đến biểu cảm khuôn mặt. Cũng vì thế qua một bản tin tình cờ, Châu Thư Nhiên biết đến một cái 'nghề' làm giả giấy tờ. Tuy Tinh Nhuê đã rời xa công việc kĩ nữ nhưng không có nghĩa vì thế mà để cả ba người phải ra đường ăn xin, bà vừa có thể lo cho gia đình lại vừa cho Châu Thư Nhiên học ba năm liền tại trường đắt đỏ ở Dương Hải thì quả thật bà rất giỏi! Còn lý do mà khiến cô lao vào việc sao chép, giả danh này là do kích thích từ trong tế bào, mỗi lần hoàn thành xong để đưa cho khách hàng thì đổi lại được một số tiền cực kì lớn! Mà đến giờ trong xã hội thượng lưu chưa ai chưa từng biết đến cái danh xưng "bậc thầy làm giả giấy tờ" này. Trước đó, khi mới bắt đầu làm, chỉ cần ai nhờ cô cũng nhận nhưng sau này bản thân Châu Thư Nhiên biết vụ nào nhận vụ nào không nhận.

11 giờ đêm tại Hương Phỉ

ở thành phố Dương Hải, người ta luôn nhắc đến địa điểm ăn chơi bậc nhất tầm cỡ thế giới dành cho giới thượng lưu là Hương Phỉ. Trước đây khi chưa có Hương Phỉ, mọi người gọi nó là Dương Hải Phỉ, sau này do một vụ giết người lớn xảy ra mà nơi này phải đóng cửa trong ba năm. Sau này có một người phụ nữ tên Hương Phỉ đã mở lại và lấy chính tên bản thân đặt cho, lượng khách cũng ngày một tăng vì đa số nơi đây có những hoạt động rất đặc sắc lại còn có rượu ngon kèm theo cả mĩ nữ! Cũng có lời nói là bà chủ Hương Phỉ là một mĩ nhân tuyệt trần chỉ kém cạnh Tinh Nhuê! Nhưng những người dà dặn, trước gắn bó với Dương Hải Phỉ mới biết Hương Phỉ tuy không ngừng đạt tới đỉnh nhưng vẫn thua quá khứ của nó ở chỗ đệ nhất kĩ nữ!



Trong căn phòng VIP, một ánh sáng yếu ớt chiếu qua từng ngóc ngách một ở căn phòng xa hoa trăm mét vuông. Trên chiếc bàn thủy tinh khảm đầy những viên đá quý là những vỏ chai rượu đắt tiền vứt la liệt ở khắp mặt bàn rồi là những cốc thủy tinh bị vương vãi xuống sàn đất.

Ở chiếc ghế cuối phòng, một người đàn ông mệt mỏi tựa vào hàng ghế sô pha, chân gác lên mặt bàn đá, mặc chiếc áo sơ mi đen để hở các cúc ở cổ. Dáng vẻ vô cùng lười biếng.

Khuôn mặt người đàn ông chìm trong bóng tối của căn phòng, tay khẽ lắc chút rượu cuối cùng trong cốc, giọng khàn khàn lạnh buốt nói :

" Phục vụ tệ thật... "

Vừa nghe vậy cô gái ăn mặt hở hang đang ngồi bên cạnh từ sững sờ chuyển qua sợ hãi. Người đàn ông này nói tệ ư?

Tuy cô ta chưa bao giờ gặp một thiếu gia hay người đàn ông nào mang khuôn mặt lạnh lùng nhưng rất cuốn hút nhưng cũng đã từng tiếp xúc qua vô số thiếu gia ăn chơi, họ khen cô không ngớt, ai cũng muốn có được vậy mà ngay đây lại bị chê tệ bởi một thiếu gia?

" Thiếu gia, ngài thấy tệ sao? Hay là do tiểu Yên chưa làm tốt nên ngài thấy tệ? "

Vừa nói, cô ta vừa lướt đôi tay thon gọn, yêu kiều qua môi người đàn ông, dáng vẻ tùy hứng và có chút sốt ruột

" Chắc là do...tôi? "

Bạch Tử Hàn cười nhẹ liếc nhìn cô gái ngồi cạnh

' Choang '

Trong căn phòng VIP yên tĩnh bống vang lên tiếng hét chói tai kinh động!