Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 9: Bạch Mi Ưng Vương.


Sau khi phổ biến quy định xong, Chung Ly Ngạo cho mọi người chia làm bốn nhóm, đồng đều với bốn để tự phái Thiếu Dương đứng bốn nơi, thức tỉnh linh căn cho từng người, đoàn người Ngôn Âm cũng không ngoại lệ mà đi xếp hàng, người được tiến hành thức tỉnh sớm thì có thể sang một bên nghỉ ngơi, tiết kiệm càng nhiều thời gian cho người phía sau.


"Thật xin lỗi, vị công tử này ngươi không còn xử tử, không thể tiến hành thức tỉnh, mời rời đi." lúc này Ngôn Âm xếp hàng nghe tên đệ tử phụ trách thức tỉnh nghi thức nhàn nhạt mở miệng, âm thanh không lớn, nhưng là trong lời nói có nội dung kinh người.


"Không thể nào, nhất định là ngươi nhầm lẫn, ta sao lại không phải xử tử được!" vị thiếu niên mặc cẩm bào đỏ hô lớn, nghe cực kỳ giận dữ.


"Pháp thuật này có từ sơ đại chưởng môn truyền xuống, tuyệt đối không bị lỗi, công tử ngươi thực sự không phải xử tử."


"Nói càn! ngươi có bản lĩnh kiểm tra lại lần nữa, ta tuyệt đối là xử tử không thể nào không phải được, ta thấy ngươi học pháp thuật cũng không đến nơi đến chốn thì có."


Ngôn Âm theo tiếng la lối nhìn lại, chỉ thấy nam nhân gây chuyện gầy gò tong teo, nhìn qua cũng nghĩ được gió thổi một cái cũng ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, vành mắt đen, môi thâm, hiển nhiên bộ dạng chơi bời quá độ.


"Người đó nhìn mặt bộ dạng chơi bời quá độ, còn không biết xấu hổ mà nói mình là xử tử." Ngôn Âm nghiêng đầu qua nhỏ giọng nói với Y Mặc.


"Loại người da mặt dày này chắc là không ít, chúng ta chỉ cần xem kịch vui là được rồi." Y Mặc cười một tiếng.


"Vị công tử này ngươi đừng đùa bỡn vô lại nữa, người phía sau còn chờ thức tỉnh nữa." tên đệ tử lễ phép nói.


"Để bọn họ chờ đi, một đám bình dân mà để họ cùng xếp hàng với ta để thức tỉnh đã là vinh hạnh rồi, bây giờ cho bọn chúng chờ một lát đã là cho bọn chúng mặt mũi rồi." tên nam nhân chống eo, ngang ngược nói, xem ra là thiếu gia được dung túng đến xất xược.


"Vị công tử này nếu ngươi còn cậy mạnh vô lý nữa, ta không ngại đuổi ngươi đi." Chung Ly Ngạo cũng phát hiện chỗ này nhao nhao, đi đến cạnh tên nam nhân kia cười, tuy trên mặt hắn cười, nhưng cả người lại tản ra khí tức nguy hiểm.


"Ngươi... không lẽ đường đường là danh môn tu tiên mà muốn động thủ đánh người sao?" tên nam nhân có chút sợ, bất quá vì mặt mũi nên hắn nhắm mắt mà nói.


"Quy định phái Thiếu Dương chúng ta không phải để người khác xúc phạm, nếu không muốn tiếp tục mất mặt, ta khuyên ngươi mau đi đi." Chung Ly Ngạo lạnh nhạt nói.


Tên nam nhân ngậm miệng hồi lâu cũng không có lý do cãi lại, đành ủ rũ cúi đầu đi, lúc này cái hàng này mới bắt đầu tiến hành thức tỉnh lại.


"Vị kế tiếp."


Rốt cuộc đợi hết 1 giờ rưỡi cũng đến lượt Ngôn Âm.


"Đưa tay ra." đệ tử phụ trách thức tỉnh đầu hàng nói.


Ngôn Âm đưa tay phải ra, đệ tử cầm tay nàng ngón tay nhẹ ấn lên vài khớp xương cùng xương ngón tay của nàng, nàng chỉ cảm thấy những chỗ mình bị ấn có chút tê tê.


"Tuổi 15, thích hợp." đệ tử thu tay nhàn nhạt nói, sau đó đầu ngón tay phát lục quang xuyên vào cơ thể Ngôn Âm, một lát sau gật đầu một cái, "tuổi tác thích hợp, người còn là xử nữ, ngươi vào pháp trận này đứng đi, thả lỏng người không cần khẩn trương."


Ngôn Âm theo chỉ thị đến pháp trận vẽ trên đất, nói không hồi hộp là giả, bên dưới chính là thức tỉnh linh căn, dù sao mình cũng đã đọc bộ truyện này hai lần rồi.


Chỉ thấy đệ tử bấm thuật, linh lực chuyển động, pháp trận liền sáng lên, một cổ năng lượng kỳ dị từ lòng bàn chân Ngôn Âm nháy mắt chạy đi toàn thân, tiếp đến Ngôn Âm cảm thấy trong bụng như có vật gì được mở ra, cả người đột nhiên thoải mái hơn, đối với sự vật chung quanh cảm giác cũng càng thêm nhạy cảm.


"Hả... là hệ đan linh căn biến dị băng hệ!" đệ tử kia kinh ngạc nhìn Ngôn Âm, phải biết là người đan linh căn vốn là hiếm thấy, có thể nói là trăm năm mới có một người, chứ nói gì còn có một biến dị.


Linh căn trong tu tiên chia làm các thuộc tính kim, lôi, thủy, hỏa, mộc, phong. Bất quá trong số đó cũng không thiếu sẽ có một số người có thuộc tính biến dị, không thuộc trong 6 thuộc tính kia, như là băng hệ.


"Đại sư huynh, chỗ ta có một thiên tài đan linh căn biến dị băng hệ." đệ tử kia có chút kích động gọi Chung Ly Ngạo đến.


"Ta đến xem một chút... Ngôn cô nương lại là ngươi?" Chung Ly Ngạo đi đến lại phát hiện thiên tài đó là Ngôn Âm, không kiềm được mà cả kinh.


"Ta cũng không nghĩ đến sẽ là ta." Ngôn Âm đi ra khỏi pháp trận, chính nàng cũng rất giật mình, nàng nhớ rõ trong nguyên tác mình là song linh căn là phong và thủy, sao lại thành đan linh căn băng hệ được? rốt cuộc là vấn đề chỗ nào?


"Ha ha, Ngôn cô nương ngươi thật hài hước." Chung Ly Ngạo cười một tiếng, "Ngôn cô nương trước đi cùng ta, với thiên phú của ngươi đã có thể trở thành đệ tử chân truyền của một trong số các trưởng lão."


Những người còn lại đang thức tỉnh, chưa thức tỉnh, hay là đã thức tỉnh nhưng không có thiên phú như Ngôn Âm khi nghe được Chung Ly Ngạo nói không nén được mà hâm mộ Ngôn Âm.


"Đan linh căn lôi hệ... đại, đại sư huynh, chỗ ta có một thiên tài đan linh căn." âm thanh đệ tử bên kia truyền đến không dám tin, hắn không ngờ đụng được hai cái đan linh căn, năm trước có một người cũng không tệ, nhưng lần này lại có đến hai cái!


"Y cô nương ngươi cũng ở đây!" lần này Chung Ly Ngạo càng thêm vui, đi đến bên này nhìn Y Mặc mắt sáng lên.


Đúng rồi, nam chính nữ chính tụm lại, ta lại bị ném lương cẩu rồi...


Ngôn Âm đỡ trán không biết làm sao.


"Chung Ly công tử, chúng ta lại gặp mặt." Y Mặc lịch sự cười với Chung Ly Ngạo một tiếng, sau đó kéo tay Ngôn Âm, "thật tốt quá, ta cùng A Âm đều là đan linh căn!"


"Chúc mừng ngươi." Ngôn Âm nói chúc mừng, nàng theo bản năng muốn rụt tay khỏi tay Y Mặc, nhưng lại phát hiện Y Mặc nắm chặt hơn, căn bản không rút lại được, nữ chủ chỉ là muội tử nhu nhược sao lại có sức mạnh như vậy chứ!?


"Ta, ta trời ạ! Đại, đại, đại sư huynh, lại có một đan linh căn, giờ là hỏa hệ!" đệ tử thức tỉnh hôm nay thực sự kinh sợ 10 phần, năm trước tìm một đan linh căn khó muốn chết, sao lần này lại đến ba cái, còn đều mình ta đụng được!


"Xem ra năm nay có nhiều người tài thật a." Chung Ly Ngạo thấy kết quả như vậy cũng có chút giật mình, tuy nói hắn là đan linh căn hệ phong, cũng không hâm mộ đan linh căn, nhưng xuất hiện nhiều người như vậy cũng khiến hắn kinh ngạc.


"Tiểu Ngôn tử, nhìn bộ dạng chúng ta vận khí cũng không tệ đều là đan linh căn." Trương Trí Hằng gãi đầu đi đến, đúng vậy người đan linh căn hỏa hệ chính là Trương Trí Hằng.


"Đúng là không tệ." Ngôn Âm trong lòng cảm thấy vận khí của mình tốt đến bất ngờ, trực tiếp từ song linh căn biến thành đan linh căn còn là biến dị băng hệ, đúng là quá thần kỳ, có thể vì mình trọng sinh thay cho Ngôn Âm hiện tại, cho nên mới xảy ra chút biến hóa này.


Sau khi bốn người thức tỉnh xong thì chỉ có Tiểu Lục là không có linh căn, đối với kết quả này Ngôn Âm cũng không có nhiều kinh ngạc, trong nguyên tác cho đến giờ cũng không có xuất hiện Tiểu Lục, đoán chừng khi thức tỉnh không có linh căn thì trở về Ngôn gia rồi.


"Nhìn số người này đoán chừng nguyên ngày hôm nay cũng không thức tỉnh hết được, không lẽ phải làm cả đêm luôn sao?" Ngôn Âm nhìn chỗ này nhiều người có chút nhức đầu, cứ tiếp tục như vậy thì khi nào mới thức tỉnh xong để đến phái Thiếu Dương?


"Không cần như vậy, đệ tử phái Thiếu Dương thu nhận chỉ có hai ngày, mỗi buổi sáng bắt đầu thu nhận, buổi trưa kết thúc. "Chung Ly Ngạo giải thích.


"Nhưng nhiều người như vậy chỉ hai cái buổi sáng sao có thể làm hết?" Trương Trí Hằng liền hỏi.


"Phái Thiếu Dương tuân theo nguyên tắc thà thiếu không ẩu, mà thu nhận quá nhiều cũng không tốt, không gạt các ngươi, cả trăm năm qua phái Thiếu Dương thu nhận đệ tử không vượt quá 300 người." nói đến phái Thiếu Dương Chung Ly Ngạo nói còn có mang theo chút kiêu ngạo, hắn luôn cho mình là đại sư huynh phái Thiếu Dương mà tự hào.


"Nghe nói người tu tiên có thể sống đến mấy trăm tuổi, mấy ngàn tuổi, nhìn ngươi trẻ tuổi như vậy, sẽ không phải là một lão yêu quái chứ?" Ngôn Âm nhịn không được hỏi tuổi của Chung Ly Ngạo.


"Ha ha, đúng là bị Ngôn cô nương nói trúng, nhìn diện mạo ta còn trẻ thực nhưng thật ra ta đã sắp 60 tuổi rồi." Chung Ly Ngạo cười ha ha một tiếng, không để ý mà nói, đối với người tu tiên mà nói số tuổi này của hắn cũng coi như là còn trẻ rồi.


"..." khóe miệng Ngôn Âm giật một cái, nàng phát hiện mình mình thực sự không quá thích ứng với giới tu tiên này như dự tính, hơn 60 tuổi, mà còn bộ dạng thiếu niên, hơn nữa căn bản không ra gì.


Mọi người đợi hai giờ, rốt cuộc cũng đến trưa, kết thúc thu nhận lúc này Ngôn Âm đứng chân cũng sắp gãy, hơn nữa đói đến ngực và lưng sắp dính lại với nhau.


Thời gian đến buổi trưa bốn đệ tử phụ trách thức tỉnh đại khái cũng thức tỉnh chừng 300 người, mà trong đó chân chính là linh căn để tu tiên gồm Ngôn Âm, Y Mặc, Trương Trí Hằng trong số 23 người, đúng là ít đến đáng thương, 1/14 cũng không đến.


Chung Ly Ngạo đưa 23 người vào trong thuyền tiên, trên mặt mọi người tràn đầy kích động cùng hưng phấn, vì bọn họ rốt cuộc được ngồi lên thuyền tiên của phái Thiếu Dương danh môn tu tiên mà bay lên trời, từ đây có thể bắt đầu cuộc sống tiên nhân.


"Chung Ly công tử." Ngôn Âm đi theo sau lưng Chung Ly Ngạo gọi Chung Ly Ngạo.


"Ngươi kêu đại sư huynh đi, vào phái Thiếu Dương thì ngươi ta chính là đồng môn sư huynh muội rồi." Chung Ly Ngạo cười ôn hòa.


"Được, đại sư huynh, trên thuyền tiên có chỗ ngồi không?" Ngôn Âm thực sự đứng quá mệt, chân cũng sắp gãy, hơn nữa bụng đói đến không còn sức.


"Đây chỉ là thuyền tiên bình thường chở người, không có chỗ ngồi." Chung Ly Ngạo nói.


"..." ha ha, đây là buộc ta vứt hình tượng ngồi dưới này đúng không!


"Đừng lo, rất nhanh sẽ đến môn phái thôi!" Chung Ly Ngạo cho là Ngôn Âm sợ ngồi lên thuyền tiên.


"Ừ." ta không có lo khi nào đến, ta chỉ lo cho chân ta a, QAQ không lẽ chỗ này không ai đau chân như ta sao, còn cái nữ chủ nhu nhược này~ cô nương ta sao cứ đứng lâu như vậy một chút gì cũng không có a!


"A Âm ngươi khó chịu ở đâu sao?" Y Mặc thấy Ngôn Âm nhăn mặt, bộ dạng không vui, trong lòng có chút lo lắng.


"QAQ đứng lâu quá, chân ta đau..." Ngôn Âm bĩu môi, ủy khuất nói..


Y Mặc nhìn Ngôn Âm nước mắt lưng tròng bộ dạng ủy khuất không kiềm được, trong lòng mềm nhũn, kéo Ngôn Âm qua cho nàng tựa vào người mình, ôn nhu nói: "Trên thuyền tiên không có chỗ ngồi, ngươi cứ dựa vào ta trước đi."


Rốt cuộc cũng có chỗ chống đỡ, Ngôn Âm không khách khí liền dựa vào người Y Mặc, đem cả sức nặng đổ lên người Y Mặc, dù sao thì nàng cũng mặc cmn ~ dựa hay không dựa cái giề chứ cứ thế mà dựa đê ~


Y Mặc đưa tay ra ôm eo Ngôn Âm, âm thầm điều chỉnh một chút cách đứng để Ngôn Âm có thể dựa vào mình thoải mái hơn một chút.


Hai người dựa vào quá gần, cơ hồ da thịt dính sát, Y Mặc có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cùng mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi từ người Ngôn Âm truyền đến, mùi hương ~


Xích lại gần có lẽ sẽ dễ ngửi hơn.


Trong đầu Y Mặc đột nhiên lóe lên ý nghĩ này, ma xui quỷ khiến liền kê đầu lại gần cổ Ngôn Âm hơn, nhẹ nhàng ngửi một cái, đúng là dễ ngửi hơn.


Bỗng dưng, động tác của nàng cứng đờ, trên mặt thoáng qua một chút quái dị, vội vàng ngẩng đầu lên bày ra bộ dạng cái gì cũng không phát sinh, thấy Ngôn Âm không có phát hiện động tác nhỏ của mình liền thở phào nhẹ nhõm. trong lòng lại có chút quái dị, sao ta lại làm chuyện như vậy? ta làm sao vậy cà?


Ầm!


Đi kèm theo một tiếng nhỏ, cả thuyền lắc một cái, thuyền tiên lại tiếp tục chậm rãi bay lên.


Ngôn Âm tựa vào người Y Mặc, cảm giác được thuyền tiên thoáng một cái, sau đó nháy mắt trước mặt nàng liền tối lại, cmn ~ ta bị say sóng, hay là do cái thuyền bay trên trời đó!


"A Âm, sao vậy?" Y Mặc cảm giác được Ngôn Âm dựa vào người mình run lên.


"Ta... ta hình như bị say sóng..." Ngôn Âm mệt mỏi nói, hôm nay nàng thực sự rất mệt.


"Hả? có muốn ta xoa huyệt thái dương giúp ngươi không?" Y Mặc cũng sững sờ, sống qua hai đời nàng thực chưa nghe qua bị say thuyền tiên nữa.


"Không... không cần, dù sao chút nữa là đến môn phái rồi, ta có thể chịu được..." Ngôn Âm thề tuyệt đối không muốn đi cái loại thuyền tiên này nữa, đúng là so với say xe còn khó chịu hơn!


Tiền thuyền vừa chở mọi người lên đỉnh núi Ngũ Dương, tất cả mọi người còn chưa kịp xuống thuyền tiên, thì người đầu tiên lao ra khỏi thuyền tiên chính là Ngôn Âm, nàng phải nhanh hít chút không khí mới bên ngoài mới được.


Vừa ra khỏi thuyền, Ngôn Âm liền hít sâu một hơi không khí mới mẻ, cuối cùng cũng hóa giải được một chút triệu chứng say sóng, đợi nàng tỉnh lại thì phát hiện mình đang đứng trên một quảng trường bên dưới lót đá, thuyền tiên dừng ngay tại quảng trường này, kiến trúc xung quanh đều cổ kính, không quá hoa lệ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác tiên khí lượn lờ dày đặc.


"Đại sư huynh đã về!" lúc này trên quảng trường có vài đệ tử nhìn thấy Chung Ly Ngạo về liền nhao nhao lên.


"Ừ, ta về rồi, Thiên Nhất có ở đây không?" Chung Ly Ngạo gật đầu một cái, sau đó nói.


"Ta ở đây, sư huynh." trong đám người có một nam nhân mặt lạnh cả người khí chất lãnh đạm.


"Thiên Nhất, những người này đều là sư đệ sư muội mới thu năm nay, ngươi là nhị sư huynh thì mang bọn họ đến trường sinh điện ghi danh linh bài bản mệnh, sau đó sắp xếp những chuyện còn lại."Chung Ly Ngạo phân phó nói.


"Được." nam nhân mặt lạnh đáp một tiếng, sau đó lại hỏi, "Sư huynh ngươi phải đến tiên duyên điện sao?"


"Đúng vậy, năm nay có mấy thiên tài đan linh căn, trên đường đi ta cũng đã dùng thiên lý truyền âm đến các sư tôn trưởng môn, hiện tại các sư tôn cùng chưởng môn, trưởng lão đang ở cửa tiên duyên điện chờ đợi." Chung Ly Ngạo trả lời.


"Vậy sư huynh nhanh dẫn người đi đi." Thiên Nhất vừa nghe đến có người đan linh căn, mặt lạnh cũng lộ chút kinh ngạc, sau đó lại khôi phục trạng thái mặt lạnh lại.


"Được." Chung Ly Ngạo gật đầu một cái, xoay người nhìn ba người Ngôn Âm, "Y sư muội, Ngôn sư muội, cùng Trương sư đệ các người đi theo ta."


Ba người cùng đi theo Chung Ly Ngạo vào quảng trường, đến một cái đại điện có kiến trúc cao lớn, trên cửa đại điện viết ba chữ vàng rõ to 'Tiên duyên điện'.


Ngôn Ân nhớ đến trong nguyên tác đề cập, Tiên duyên điện này là nơi các chưởng môn và các chưởng lão dùng để tiến hành nghị sự.


"Trong đại điện có chưởng môn và tứ đại trưởng lão đều ở đây, sau khi các ngươi vào không cần quá khẩn trương, bọn họ nhìn thiên phú của các ngươi mới thu nhận làm đồ đệ thôi, biểu hiện tốt một chút, có thể sẽ tìm được một trưởng lão hay sư tôn tốt, đây chính là vinh quang vô thượng." Chung Ly Ngạo dặn dò, sau đó đem ba người vào điện.


Ngôn Âm liền chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, sắp thấy một đám đại thần tu tiên nàng sao không khẩn trương được.


Trương Trí Hằng nắm tay áo mình cũng tỏ ra có chút khẩn trương.


Chỉ có Y Mặc mặt như cũ tựa như mọi chuyện đều không có gì quan trọng.


Vừa đại điện đã thấy một vị râu tóc chân mày trắng xóa trung niên, trong đầu không thể ức chế lóe lên bốn chữ:


Bạch Mi Ưng Vương!


Tác giả có lời muốn nói: