Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 45



Kiều thị nghe vậy thì biết đã chồng mình hiểu lầm, trong nội tâm không khỏi nghi hoặc.

Không phải hắn vẫn luôn e ngại tiểu muội làm liên lụy trong nhà sao, muốn chia nhà đấy thôi, ngày thường nàng nói không ít những lời mỉa mai châm chọc, đâu có thấy hắn nói cái gì, làm sao hôm nay lại trở mặt vậy.

Kiều thị sai Lư Kiều Hạnh đi giặt rửa quần áo và tấm đệm bị bẩn của Lục Lang, nào biết nha đầu chết tiệt kia mượn thế tiểu muội của chồng trộm lười. Mà việc này còn hại bà bị mẹ chồng khiển trách một chầu. Thôi thị đồng ý để Lư Kiều Hạnh đang định đi làm việc tới nói chuyện với con gái mình, đương nhiên phải thông báo Kiều thị một tiếng. Trong lòng bà ta chán ghét Kiều thị sáng sớm đã làm ầm ĩ, không khỏi mượn cớ này khiển trách bà ta một chầu.

Kiều thị tự dưng lại bị đánh giũa cho một trận, lúc này trong lòng đang phiền lắm, nghe chồng nói như vậy, căn bản không ngầm hiểu, còn tưởng rằng chồng đang nói dối, muốn đẩy bà ra nói.

Vì vậy bà ta liền biết thời biết thế bĩu môi, liếc mắt sang tây sương nói: “Còn có thể là ai đây, đương nhiên là tiểu cô đỉnh đỉnh tôn quý của nhà chúng ta kia.” Bà nhìn qua Lư lão hán, rất không khách khí nói: “Cha à, lão nhân gia người cũng đừng oán con dâu lắm miệng, cứ tiếp tục chiều chuộng tiểu cô như vậy, cũng không phải chuyện hay đâu. Nào có đạo lý một đại cô nương lại để cho mẹ ruột hầu hạ cơm nước…”

Lư Minh Sơn nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin nghe Kiều thị ‘nói hươu nói vượn’.

Không đợi hắn mở miệng ngăn lại, chợt nghe được một thanh âm ‘Đông’ vang lên, Lư lão hán đá một cái vào ghế dưới mông lăn trên mặt đất, ngón tay run rẩy chỉ vào Lư Minh Sơn.

“Lão Tam, ngươi đây là muốn lão cha ngươi chết đi hả!”

“Lão đầu tử, làm sao vậy?”

Thôi thị vừa bước ra khỏi tây sương, cấp thiết đi tới.

“Bà hỏi đứa con ngoan của bà đi!” Lư lão hán vô cùng đau đớn nói.

Thôi thị nhìn theo tay Lư lão hán, “Lão Tam, làm sao con lại chọc giận cha con rồi?”

“Con, con…”



“Lão Tam, lời ta vừa nói đệ coi như gió thoảng bên tai hả?!” Lư Minh Hải cau mày trách mắng.

“Lão Tam, còn không mau xin lỗi cha mẹ!” Lư Minh Xuyên khó thở dậm chân một cái.

“Ta, ta có làm cái gì đâu? Làm sao lại nói ta, không liên quan tới ta mà!” Lư Minh Sơn có oán không có chỗ kêu, không khỏi giận chó đánh mèo đến đầu sỏ gây nên, hắn nghiêng đầu lại cho Kiều thị một cái tát, “Ngươi xú bà nương này nói cái gì đó! Muội muội lão tử là ngươi có thể nói sao!”

Kiều thị bị một tát choáng váng, trì độn một lúc sau mới nhào tới Lư Minh Sơn.

“Lư Minh Sơn ngươi giỏi lắm, ngươi dám đánh ta!”

Hai người không khỏi phân trần, tại chỗ giằng co.

Mai thị kéo con gái cách khá xa, chau mày, đáy mắt tràn đầy chán ghét.

Bà chẳng muốn miệt mài theo đuổi tìm hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dù sao cũng lại là đôi vợ chồng Tam phòng vì ở riêng làm thiêu thân. Cứ liên tục hôm nay, ngày mai làm ầm ĩ, đừng nói, bà cũng muốn ở riêng!

Những người Lư gia khác cũng có chung ý nghĩ với Mai thị, cũng cho rằng đây là đôi vợ chồng Tam phòng vì ở riêng gây ra. Cho nên nói không nên làm đứa trẻ chăn cừu lâu, nói thật ra không ai tin nữa.

Thật ra lúc này Lư Minh Sơn không hề có tâm tư ấy, chỉ tiếc không có người tin tưởng.

Cũng bởi vậy, tất cả mọi người nhìn hai người bọn họ giằng co, mà chẳng có ai đi lên can ngăn.

Vẫn là Lư Minh Xuyên làm đại ca, chứng kiến bộ dáng Lư lão hán vô cùng đau đớn, không đành lòng nhìn, xem chừng thời gian cũng không sớm, mới đi lên kéo Lư Minh Sơn ra, mà Hồ thị thì kéo Kiều thị.