Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 307: Còn nạp thϊếp



A Thử còn úp úp mở mở, nhưng qua nửa ngày cũng không thấy A Miêu nói chuyện, không khỏi quay đầu nhìn lại.

Lúc này mới phát hiện sắc mặt A Miêu nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Rốt cuộc ở chung với nhau đã lâu, hiểu biết cũng nhiều, A Thử thực mau liền đoán được cái gì, đoạn hắn nhỏ giọng hỏi, “Sao, ngươi không phải đi hỏi thăm sự tình nhà họ Cố kia sao, không thuận lợi?”

“Trở về rồi nói sau.” A Miêu lắc đầu, đột nhiên run dây cương một chút, xe la lập tức tăng nhanh tốc độ.

Hai người may mắn trước khi cửa thành đóng lại đã vào được Giang Dụ huyện, khi đi đến khách điếm của Cố Vân Đông, quả nhiên thấy nàng cùng Thiệu Thanh Viễn còn đang chờ.

Mấy người là đang ở trong phòng Thiệu Thanh Viễn nói chuyện, Dương thị cũng ở đó, chỉ là nàng đang một người ngồi trong một góc chơi trò chơi ghép hình.
Vừa rồi A Cẩu xem đến vui vẻ, hỏi nàng nhiều hơn vài câu, đem Dương thị cao hứng không được, liền giống như đang dạy hài tử dạy hắn phải ghép như thế nào.

A Thử nói trước, “Ta làm bộ nói muốn đến thôn Cố gia lạc hộ, đi đến nhà tộc trưởng. Lão gia hỏa đó, chính là một kẻ lòng dạ hiểm độc, cư nhiên nói thôn Cố gia cư dân nhiều lạc hộ không dễ dàng, một lần mở miệng liền đòi ta mười lượng bạc đi khơi thông quan hệ. Sau lại nói một mẫu đất nền cũng cần mười lượng bạc, đất hoang cũng cần bạc, hắn nghĩ ta ngốc sao? Hiện tại toàn bộ Vĩnh Ninh phủ đều thiếu người, chỉ có cho không để ngươi đi lạc hộ, nào có cần tiền bao giờ, hắn chính là thứ không biết xấu hổ.”

Hắn kể lại mà vẫn còn tức, tuy rằng nguyên bản chính là giả vờ muốn lạc hộ để đi thám thính sự tình nhà Cố tộc trưởng rồi giả bộ bất mãn rời khỏi. Nhưng khi cùng tên họ Cố kia nói chuyện phiếm, bất mãn của hắn cũng đã đạt đến đỉnh, người kia quá vô sỉ.
“Đúng rồi, lão nhân kia cũng là chạy nạn trở về, bất quá lần này hắn trở về tuy rằng có chịu khổ một chút, nhưng tinh thần không tồi đâu.” A Thử bình tĩnh lại, lại trở nên thần bí hề hề, mang theo một tia hơi thở bát quái nói, “Lão nhân gia càng già càng dẻo dai a, cư nhiên mang một nữ nhân nữa trở về, đem nữ nhân kia nạp vào cửa làm thϊếp.”

“Phốc… Khụ khụ.” Cố Vân Đông đang uống trà thì bị câu này làm cho sặc rồi, Thiệu Thanh Viễn vội giúp nàng vỗ vỗ lưng.

Đám người A Miêu nhìn động tác của hai người, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cúi đầu làm như không nhìn thấy.

Cố Vân Đông xoa xoa miệng, mới có chút không thể tưởng tượng hỏi, “Thϊếp? Cố Cương kia cũng phải 50 tuổi rồi đi?”

Ở niên đại này 50 tuổi chính là tuổi sắp cưỡi hạc về trời rồi, hiện giờ không ít người hơn ba mươi tuổi đã có thể làm gia gia, hắn 50 tuổi đều có thể làm đến chức ông cố rồi.
“Năm nay vừa vặn 50.” A Thử nói, “Nữ nhân kia nghe bảo mới mười chín, nghe nói là trên đường chạy nạn cha mẹ cũng mất rồi, một người lẻ loi thiếu chút nữa chết ở ven đường, lúc ấy là đại tôn tử mười sáu tuổi của Cố Cương nhìn trúng đem người mang về, kết quả là bị Cố Cương phỏng tay trên. Bất quá hắn đáp ứng cho đại tôn tử tìm một người khác tốt hơn, tôn tử hắn liền không nháo nữa. Nhưng thật ra tức phụ kia của hắn (Cố Cương), hiện tại mỗi ngày ở nhà đều hùng hùng hổ hổ.”

Cố Vân Đông quả thực bội phục Cố Cương, nàng sớm biết rằng người này có thù tất báo là hạng người ích kỷ tham lam không giới hạn, nhưng không nghĩ tới cái không giới hạn của hắn cũng đạt được đến loại trình độ này.

A Thử nói xong lại lắc đầu, “Bất quá ta xem thϊếp kia một chút cũng đều không thích Cố Cương, ánh mắt kia còn mang theo chán ghét. Nhưng cũng là một người có tâm kế, theo ta ở Cố gia kia một lát, nàng còn ngáng chân bà nương sử hai lần, cả nhà Cố gia chính là đều không thấy được.”
Nếu không phải hắn kiến thức rộng rãi, ở ngoài đường gặp được biết bao nhiêu người hai mặt, hơn nữa còn là người ngoài cuộc, hắn cũng nhìn không ra.

Cố Vân Đông nghĩ cũng biết, một cô nương trẻ mới mười chín tuổi, có thể nhìn trúng một lão nhân 50 sao?

Hắn ta có gì chứ? Không tiền không nhan sắc còn không có tính tình tốt, chỉ là một lão nhân không biết tốt xấu mà thôi.

Nàng nhìn về phía A Miêu, “Còn Cố gia bên kia thì sao?”