Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 290: Quỳ sai tư thế



Cố Vân Đông nghe minh bạch, cho nên Nhân Tâm y quán này không chỉ đắc tội có mình nàng đúng không?

Nàng liếc nhìn Vu Hữu Vi kia một cái, “Hắn nói là ta thì chính là ta sao? Chứng cứ đâu? Ngươi cũng nói hắn cùng ta có ân oán cá nhân, chỉ sợ vừa lúc thừa dịp cơ hội này vu oan giá họa cho ta đi.”

“Ngươi đánh rắm, lời ta nói chính là sự thật.”

Bộ khoái kia mặt vô biểu tình mở miệng, “Là thật hay là giả, đều có Tri phủ đại nhân thẩm vấn minh bạch, hai vị không cần ở chỗ này tranh chấp, có cái gì thì đến nha môn cho các người nói đủ.”

Cố Vân Đông cũng coi như là gặp qua vài bộ khoái, lần đầu tiên nhìn thấy người… thiết diện vô tư như thế.

Xem ra hôm nay không thể khởi hành được rồi, đi một chuyến thì đi một chuyến.

Nàng nắm tay Dương thị, khinh thanh tế ngữ trấn an nàng hai câu.
Bộ khoái kia lúc này mới quay đầu nhìn nàng một cái.

Bọn họ mới vừa đi, những quần chúng xung quanh đang xem náo nhiệt cũng sôi nổi đi theo sau, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Cố Vân Đông phát hiện chính mình cùng nha môn thật sự rất có duyên, cứ đi phủ thành nào cũng phải đến phủ nha phủ thành ấy một lần.

Tri phủ của Tuyên Hòa phủ tuy rằng chưa thấy qua, bất quá xem ở phân lượng của Nhϊếp Thông đối với nàng cũng coi như chiếu cố.

Tri phủ Khánh An phủ cũng chưa thấy qua, nhưng xem việc hắn có thể nhanh chóng quyết định thiết hạ mai phục bắt giữ đạo tặc là nhìn ra được đó là một người thông minh.

Hiện giờ, khi sắp gặp Tri phủ Vĩnh Ninh phủ, rốt cuộc cũng phải gặp mặt, đột nhiên còn có chút cảm giác kích động nhỏ.

Nhưng phần kích động này duy trì đến thời điểm phải quỳ xuống liền không còn sót lại chút gì.
Đậu má, vẫn là hiện đại tốt hơn biết bao nhiêu.

Cố Vân Đông vì không cho Dương thị chịu tội, dứt khoát để nàng đứng bên ngoài biên chờ phán xét.

Vừa lúc hôm qua vị đại nương cho các nàng nước uống cũng ở đó, Cố Vân Đông phải làm phiền nhờ nàng hỗ trợ chiếu cố nương một chút.

Ngay sau đó mới đi vào, mặt đầy không cam nguyện quỳ gối xuống đất, bộ khoái thiết diện vô tư kia đang muốn nhắc nhở tư thế quỳ của nàng không đúng, liền thấy Tri phủ đại nhân ra tới.

Tri phủ đại nhân liêu liêu mi mắt, chưa nói cái gì, bộ khoái cũng liền ngậm lại miệng.

Nhưng thật ra Vu Hữu Vi vừa thấy hắn đến liền la lớn, “Đại nhân, đại nhân cần phải vì tiểu nhân làm chủ a, tiểu nhân…”

“Câm miệng, phía dưới công đường há có phải là nơi cho ngươi lớn tiếng ồn ào?”
Thanh âm của Vu Hữu Vi đột nhiên im bặt, có chút lạnh run nhìn thoáng qua sư gia đang nói chuyện.

Cố Vân Đông mím môi muốn cười, nàng nhìn về phía Tri phủ đại nhân, lại thấy hắn đang lười biếng ngồi ở ghế trên.

Trách không được hắn cũng không thèm để ý tư thái ngồi quỳ của mình không đúng, nguyên lai là tự mình cũng là ngồi không ra ngồi.

Tri phủ kia cũng không nói lời nào, khinh phiêu phiêu một ánh mắt liền đưa cho một bên sư gia.

Sư gia ho nhẹ một tiếng, “Được rồi, ngươi, đem sự tình tiền căn hậu quả nói một lần.”

“Vâng, đại nhân.” Vu Hữu Vi liền lau nước mắt bắt đầu nói chuyện, “Tiểu nhân là đại phu của Nhân Tâm y quán, hôm qua thời điểm ra cửa nhìn thấy vị cô nương này, nhận ra nương nàng đúng là người bệnh mà tiểu nhân trước kia ở y quán đã xem bệnh qua…”
“Khóc cái gì mà khóc, đều nghe không rõ ràng ngươi nói chuyện, nói từng chữ cho rõ ràng.” Sư gia không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn.

Vu Hữu Vi rụt rụt cổ, trách không được đều nói không có việc gì thì không cần tiến vào nha môn, nơi này thật đáng sợ.

Hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, tuy rằng vẫn như cũ tỏ vẽ đáng thương hề hề, nhưng lại không dám sụt sịt mũi hay ăn nói nhão nhoẹt nữa, “Tiểu nhân có hảo tâm dò hỏi về bệnh tình của nương nàng, không nghĩ tới nàng lại lật lọng bôi nhọ tiểu nhân, nói tiểu nhân là lang băm, chẳng những không trị tốt cho bệnh của nương nàng, còn kém tí nữa hại chết nương nàng. Trời đất chứng giám, tiểu nhân ở Vĩnh Ninh phủ này làm đại phu đã hơn hai mươi năm, mọi người có mắt đều nhìn đến, sao có thể sẽ đi hại nương của nàng chứ, tiểu nhân….”
“Nói chậm một chút, không thấy được bổn sư gia đang ký lục sao?” Sư gia lại đánh gãy lời nói của hắn, thực không kiên nhẫn.

Vu Hữu Vi quả thực muốn khóc, người trong nha môn cũng quá khó hầu hạ rồi.

Hắn dừng một chút, chỉ có thể chậm rãi mở miệng, “Tiểu nhân, liền, liền phản bác, ai biết, nàng liền động thủ, đánh ta. Ta không muốn ỷ thế làm nam nhân, khi dễ mẹ con hai nàng, dứt khoát đi trở về trước. Không nghĩ tới, buổi tối hôm đó, y quán liền cháy, khẳng định là nàng, sai người khác làm.”