Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 283: Bán bao nhiêu bạc



Cố Vân Đông lắc đầu, “Hoa này hẳn không phải trên cây hái xuống đi?”

“Không phải.” Đây là trong bụi cỏ tìm được, lúc ấy bị gió thổi qua thổi lại, lắc lư rất xinh đẹp nên hắn mới ngắt.

Tiểu hài tử mất mát lắc đầu, đem hoa thu trở về, nguyên lai chỉ có cây hoa lớn lên ở trên cây mới được xem như dược liệu a.

Cố Vân Đông giơ giơ cái cây trong tay lên, “Bất quá nơi này còn có một gốc cây, cũng không phải là không có thu hoạch đúng không?”

Tiểu hài tử lại ngẩng mặt lên, dùng sức gật gật đầu.

Cố Vân Đông lúc này mới nói, “Thôn của các ngươi cách nơi này xa không?”

“Ở ngay phía bên kia thôi, không xa.” Tiểu hài tử chỉ chỉ.

Nói là không xa, kỳ thật… vẫn có chút khoảng cách.

Xe ngựa của Cố Vân Đông còn đang để ở bên này, dứt khoát đến nhấc cái sọt của tiểu hài tử kia, “Ngồi xe ngựa đi qua đi, ta còn muốn ở trong thôn của ngươi tìm người hỗ trợ sửa sang lại nấm mồ. Nhà ngươi còn có phòng sao? Ta có thể thuê hai ngày không?”
Tiểu hài tử vội gật đầu, “Có có có.”

Nhưng thực mau lại nhíu mày, “Nhưng, nhưng mà nhà ta rất cũ kĩ, ngươi…” Khẳng định ở không quen đâu.

Cố Vân Đông nghĩ, thời điểm nàng chạy nạn nơi cũ nát nào mà còn chưa ở qua chứ? Không có vấn đề gì.

Ba người đi tới bên xe ngựa, Cố Vân Đông mới biết được tiểu hài tử gọi là Xú Đản, đại danh…không có.

Xú Đản tới gần xe ngựa, liền nhịn không được tò mò nhìn lại xem.

Cố Vân Đông bảo hắn lên xe ngựa, hắn cũng nhanh chóng lắc đầu, sợ làm bẩn xe ngựa của nàng.

Cuối cùng vẫn là ôm sọt thật cẩn thận ngồi ở trên càng xe, cùng Cố Vân Đông nói chuyện.

Dương thị cho hắn một khối điểm tâm, hắn cũng là đỏ mặt đẩy đẩy chối chối nửa ngày mới nhận lấy.

Cố Vân Đông xem đứa nhỏ này thật sự thành thật, nghĩ nghĩ, thừa dịp đang chạy xe về thôn thì hỏi hắn, “Ta muốn mua dược liệu này của ngươi, vậy ngươi tính toán bán bao nhiêu?”
“A?” Xú Đản chớp chớp mắt, có chút buồn rầu.

Hắn cũng không biết cái này bao nhiêu tiền a, chỉ là thấy bộ dáng vị tỷ tỷ này giống như là rất coi trọng cây dược liệu này, vậy hẳn là thực trân quý đi?

Vì thế nghĩ nghĩ, hắn mới run run rẩy rẩy do dự vươn một đầu ngón tay.

Cố Vân Đông nhướn mày, “Một trăm lượng?”

Xú Đản khϊếp sợ, vội vàng lắc đầu, “Không phải không phải, là một lượng.”

Cố Vân Đông, “…” Tuy rằng Tống đại phu không đáng tin kia không ở trên y thư ghi rõ dược liệu này giá trị bao nhiêu, nhưng lấy kiến thức rộng rãi của hắn, lại từng ở hoàng cung làm thái y một đoạn thời gian mà nói, ngay cả hắn đều nói dược liệu ở trong sách này trân quý, vậy thì ít nhất phải năm mươi lượng trở lên.

Tiểu hài tử này lại chỉ muốn có một lượng? Cố Vân Đông cảm giác chính mình đại khái phải bị thiên lôi đánh xuống đi?
Xú Đản nhỏ giọng giải thích, “Nhà của chúng ta thiếu người ta hai lượng bạc, ta cũng không biết dược liệu này trị giá bao nhiêu tiền, có thể bán một lượng hay không? Tỷ tỷ ngươi nếu là ngại đắt, vậy tùy tiện cấp cũng được.”

Cố Vân Đông lắc đầu, “Ta không ngại đắt, ta là cảm thấy quá tiện nghi, cho ngươi một lượng giống như là đang khi dễ người khác vậy.”

“A?” Xú Đản chớp chớp mắt, một lượng mà còn tiện nghi a?

Ở trong lòng hắn, một lượng bạc là đã rất nhiều tiền rồi, nhà bọn họ thiếu người ta hai lượng bạc mà một năm rồi còn chưa có trả hết đâu.

Bất quá, nghe được Cố Vân Đông nói như vậy, hắn vẫn là thật cao hứng.

Vì thế mím mội, ngăn cản khóe miệng đang muốn nhếch lên của hắn, nói, “Kia, vậy hai lượng đi.”

Biểu tình vẫn là không thể khắc chế, khóe miệng nhịn được một chút lại giương lên. Ân, có hai lương bạc trong nhà là có thể nhẹ nhàng rất nhiều.
Cố Vân Đông vô ngữ nhìn trời, “Vẫn là tiện nghi.”

“A?” Xú Đản chấn kinh rồi, nhịn không được hung hăng nuốt nuốt nước miếng, “Vậy là bao nhiêu?”