Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 230: Thiệu đại ca quá đáng thương



Từng gia đốt pháo trúc xong, cùng nhà Cố Vân Đông chúc ngủ ngon, liền đóng lại đại môn.

Cố Vân Đông đang muốn phóng, bỗng nhiên nhìn thấy Thiệu gia an an tĩnh tĩnh.

Từ sau khi bọn họ dọn đến nhà mới, Từng Hổ cũng một lần nữa trở về nhà, Thiệu gia lại chỉ còn lại có một mình Thiệu Thanh Viễn.

Nghĩ đến hắn quạnh quẽ một mình, tuy rằng cũng chuẩn bị hàng tết, nhưng cũng không nhiều lắm.

Pháo trúc nhà nàng chính là Thiệu Thanh Viễn hỗ trợ mua, bởi vậy chính hắn có chuẩn bị hay không, Cố Vân Đông cũng thật đúng là không biết.

Cố Vân Thư một bên cũng nhìn đại môn Thiệu gia, thở dài một hơi sâu kín nói, “Thiệu đại ca quá đáng thương.”

Cố Vân Đông tâm vừa động, cúi đầu hỏi Cố Vân Thư, “Pháo trúc này, ngươi dám phóng sao?”

Cố Vân Thư xoa bóp tay, hắn nghĩ là không sao, nhưng nhìn đến thời điểm có tiểu hài tử phóng pháo trúc bị thương oa oa khóc lớn.
Lúc ấy rất sợ, lúc này bởi vì có chút hưng phấn, đều quên chuyện kia.

Nhưng bây giờ bị đại tỷ hỏi như vậy, hắn lại nhớ tới.

Cố Vân Thư có chút u oán nhìn về phía đại tỷ nhà mình, nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình có thể không cần sợ, hắn là tiểu nam tử hán, sự tình nguy hiểm cứ giao cho hắn.

Hít sâu một hơi, hắn vừa định gật đầu, Cố Vân Đông liền nói khẽ với hắn, “Đại tỷ cũng không dám, bằng không ngươi đi kêu Thiệu đại ca nhờ hắn giúp chúng ta đốt lửa được không?”

Cố Vân Thư một hơi nghẹn cũng chưa thoát ra được, đã bị Cố Vân Đông đẩy, người liền hướng Thiệu gia chạy tới.

Người Đồng gia đứng ở phía sau Cố Vân Đông, “…” Kỳ thật, bọn họ, dám a.

Nhưng lúc này chỉ có thể đảm đương chức vụ người trong suốt, gì cũng không dám nói, gì cũng không dám hỏi.
Nhưng thật ra tiểu cô nương Cố Vân Khả, một bên ăn đậu phộng một bên ngửa đầu nói, “Đại tỷ, Khả Khả phóng, Khả Khả đốt lửa, Khả Khả rất lợi hại.”

Cố Vân Đông nhìn nhóc con ở bên chân, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nói, “Thời điểm chốc nữa phóng pháo hoa, để Khả Khả tới được không? Cái kia phóng lên hưu một tiếng liền bay lên trời cao, rất xinh đẹp.”

Tiểu cô nương nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Xinh đẹp.” Nàng hiện tại là một người yêu cái đẹp, vừa nghe hai từ xinh đẹp lập tức hai mắt sáng lên, ngoan ngoãn chờ.

Thiệu Thanh Viễn thực mau liền tới đây, khóe môi treo lên ý cười, khi đối diện với ánh mắt của Cố Vân Đông, nụ cười kia liền có vẻ có chút cổ quái.

Cố Vân Đông vội nhìn sang hướng khác, nói với hắn, “Cái này ngươi tới.”

“Được.” Thiệu Thanh Viễn lập tức đồng ý, tiến lên cầm lấy pháo trúc buộc trên một cây gậy gỗ, đem đầu gậy đưa cho Cố Vân Đông, liền cầm mồi thổi lửa, tiến lên châm vào dây pháo liền lập tức lui trở về.
Ngay sau đó, thanh âm bùm bùm nháy mắt vang vọng trong màng tai mọi người, Cố Vân Đông đem gậy gõ đưa cho Thiệu Thanh Viễn, liền chạy lại đứng bên người Cố Vân Thư.

Hai cái tiểu hài tử nhảy nhót, trong miệng huyên thuyên cũng không biết nói cái gì, trong tiếng ồn của pháo trúc nửa điểm cũng nghe không thấy.

Pháo trúc trong chốc lát đã phóng xong rồi, Cố Vân Đông lúc này mới lấy ra pháo hoa.

Tiểu cô nương lá gan lớn thật sự, quả nhiên đi cầm mồi lửa. Nhưng mà sau khi chạm vào một chút, cũng không thèm nhìn tới mà lập tức chạy về tránh ở trong lòng ngực của Cố Vân Đông.

Sau một lúc lâu, cũng không có động tĩnh.

Tiểu cô nương hơi hơi ngẩng đầu quay người đi xem, Cố Vân Thư ở một bên ôm bụng cười to, “Ha ha ha ha ha, căn bản là không điểm tới.”

Cuối cùng là Cố Vân Thư đi điểm, tiểu gia hỏa thực kích động.
“Phanh” một tiếng, pháo hoa xông thẳng lên không trung tuôn ra ánh sáng sáng lạn, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, trên mặt treo nụ cười thỏa mãn

Thôn dân đã đóng cửa nhà, nghe được thanh âm cũng sôi nổi chạy đến trong viện xem. Một năm mới này, bọn họ sẽ ngày càng ngày càng tốt.