Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 229: Một sớm xoay người



Những người khác thấy thế, cũng nhìn lại cái tay đen như mực có chút nhão dính dính của mình, vội quay đầu chạy đi.

Cố Vân Đông cầm phần quà tết đầu tiên, còn chưa kịp đưa ra, người trước mặt đã chạy trốn không còn một ai.

Đồng lão đại đứng ở phía sau cố nén lắm mới không cười, dứt khoát buông xuống bắt đầu sửa sang lại đồ vật trên xe, một bộ dáng rất bận rộn.

Cố Vân Đông, “…” Làm bộ như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua.

Thực mau người chạy ra ngoài lại chạy trở về, đứng ở trước mặt Cố Vân Đông sờ sờ đầu hắc hắc nở nụ cười.

Cố Vân Đông cũng là thực bất đắc dĩ, tay trái cầm túi, tay phải cầm thịt heo, sau đó bắt đầu kêu tên.

“Vương Xuyên Tử, thịt heo hai cần, đường đỏ nửa cân, vải nửa thước.”

Vương Xuyên Tử hán tử hưng phấn đến đôi mắt đều đỏ, đôi tay run run rẩy rẩy vươn tới, sau một lúc mới có thể tiếp nhận quà tết.
Ngay sau đó hung hăng chà xát đôi mắt, “Chủ nhân, cảm ơn, cảm ơn.”

Nhà bọn họ ăn tết ngay cả quần áo mới cũng không có, hiện giờ có vải rồi, rốt cuộc có thể cho lão bà hài tử làm một bộ, cũng có thịt cho bọn họ ăn.

Cố Vân Đông cười cười, cố ý nói, “Nhận hàng tết, cần phải hảo hảo làm việc, ngày mai mới bắt đầu nghỉ ngơi đó nha.”

Vương Xuyên Tử liên tục gật đầu, “Đúng vậy, ta nhất định hảo hảo làm, ta hiện tại liền đi làm việc.”

Hắn thật cẩn thận đem đồ vật đặt ở một bên sạch sẽ trong rổ, liền lập tức tinh thần phấn chấn đi sắp xếp mấy cây mía.

Cố Vân Đông cũng không ngăn cản hắn, tiếp tục gọi cái tên tiếp theo, “Từ Hoa Nhi.”

“Ta, ta ở đây.”

Cố Vân Đông đem đồ vật đưa cho nàng, nàng cũng giống y như Vương Xuyên Tử, đồ vật qua tay, lập tức liền buông xuống đi làm việc.
Từng người từng người được gọi tên, từng người từng người đều được nhận quà.

Thực mau, đồ vật trên xe đẩy đều được phát đến không sai biệt lắm, Cố Vân Đông nhìn bộ dáng thỏa mãn lại kích động của bọn họ, cười cười, mang theo Đồng lão đại đi.

Dư lại còn có phu thê Thạch gia, nàng trực tiếp mang theo đồ vật trở về.

Hiện giờ có phu thê Thạch gia giúp đỡ nàng chăm nom vườn trái cây, bởi vì 30 mẫu trồng mía kia mới vừa trồng, sự tình còn chưa có nhiều.

Mặt khác 50 mẫu đất ở thôn lân cận cũng đang bắt đầu sửa sang lại, chờ đến đầu xuân liền trồng cây ăn quả.

Phu thê Thạch gia vội việc bên vườn mía, còn mảnh đất thôn bên kia bọn họ liền tìm Triệu Trụ cha của Cẩu Thặng hỗ trợ.

Cố Vân Đông liền mang theo phần quà tết, để Thạch Đại Sơn đưa cho Triệu Trụ.
Ngay cả Trịnh Cương cùng Thung Tử, cũng là có quà tết giống nhau.

Thạch gia năm nay xem như là qua một năm tốt đẹp, cả nhà có ba người đều giúp đỡ Cố Vân Đông làm việc, chỉ cần phân thịt liền có sáu cân, ăn không hết còn phải cầm đi phơi làm thịt khô, đem hàng xóm chung quanh hâm mộ không thôi.

Ngày xưa Thạch gia bọn họ chính là gia đình nghèo nhất, không nghĩ tới một sớm xoay người, ngay cả thịt cũng ăn không hết.

Nhưng mà cũng vì như vậy, người trong thôn đều biết ở xưởng Cố gia làm việc ăn tết còn được thưởng, mỗi người đều xoa tay hầm hè, nghĩ đến thời điểm Cố gia chiêu công lần sau, nhất định tranh thủ xin vào làm.

Tần Văn Tranh cùng Liễu gia Cố Vân Đông cũng tặng hàng tết.

Quà tết đã tặng xong, xưởng tạm thời đình công, cửa hàng cũng đóng.

Ngày kế chính là 30 tết, Cố Vân Đông chuẩn bị bao lì xì cho mọi người, còn đi huyện thành mua pháo trúc cùng pháo hoa, chờ buổi tối thì đốt.
Đêm 30 tết toàn bộ thôn đều thực náo nhiệt, không ít người đều đón giao thừa.

Vừa đến trời tối, thanh âm pháo trúc trong thôn liền bùm bùm vang lên, nhà này phóng rồi đến nhà tiếp theo phóng, cơ hồ không có thời điểm gián đoạn.

Từng Gia của Từng gia cũng mang theo đệ đệ muội muội ra phóng pháo trúc, nhìn thấy Cố Vân Đông còn đi theo chào hỏi. Ba hài tử trên mặt đều đỏ bừng, năm rồi trong nhà còn nghèo, tuy rằng có pháo trúc nhưng cũng chỉ có thể mua một đoạn ngắn, năm nay bọn họ chính là mua một chuỗi dài pháo trúc.