Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 228: Phát hàng tết



“Cái gì?”

“Khụ, hắn nói rất xin lỗi, ở trong phủ của hắn thế nhưng gặp được loại sự tình này.” Liễu Duy ho nhẹ một tiếng, cười nói, “Kỳ quái, hắn vì cái gì lại không tự mình tới cùng ngươi nói?”

Còn có thể là bởi vì cái gì, khẳng định là sợ gặp nàng, nếu là lại xui xẻo thì làm sao bây giờ?

Cố Vân Đông nhìn sự tình của Bành phủ, thật sâu thở dài một hơi.

“Như vậy thì, Hạ di nương lại trở thành người thắng lớn nhất.”

“Còn không phải sao?” Liễu Duy đem ngọn nguồn sự tình đều nói một lần, nhịn không được run rẩy một chút, “Thủ đoạn của những nữ nhân đó, thật là đáng sợ.”

May mắn cha hắn là người tốt, hậu viện không có những thứ lung tung rối loạn đó.

Nếu không hắn biết với cái tính tình đơn thuần như này của hắn, khả năng sống không quá ba tuổi.
Thiệu Thanh Viễn liếc xéo hắn một cái, cũng không biết nói cho ai nghe, “Cho nên, một thê tử là đủ rồi.”

Liễu Duy đồng ý gật gật đầu, “Đúng vậy, nói rất có đạo lý, ta, ta về sau cũng sẽ không đi thanh lâu nữa.”

Này giác ngộ cao a, hắn bỏ được sao?

Đã biết được sự tình lúc sau của Bành gia, Cố Vân Đông liền bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị đồ vật ăn tết.

Ngày 23, làm kẹo mạch nha, 24, quét dọn nhà cửa, 25 làm đậu hủ, 26 hầm thịt luộc, 27 gϊếŧ gà trống, 28 trang trí nhà 29 chưng màn thầu.

Tuy rằng Cố Vân Đông không có nghiêm khắc dựa theo cách chuẩn bị của dân gian, nhưng xác thật mỗi ngày đều bận bận rộn rộn.

Đến buổi chiều 29, nàng liền nói lão đại Đồng gia đẩy xe đẩy đi đến sân của Lưu gia.

Thôn dân làm trong xưởng đều thực cần mẫn, động tác rất nhanh nhẹn, bọn họ đã nhận được một tháng tiền công, 500 văn là một số tiền không nhỏ, thấy tiền thì càng thêm nhiệt tình mười phần.
Khi Cố Vân Đông tiến vào sân, lập tức liền có người nhìn thấy nàng, “Chủ nhân sao lại đến đây?”

“Mọi ngươi làm xong hôm nay thì ngày mai nghỉ tết rồi, cho nên ta đến phát quà tết cho mọi ngươi, chúc mọi người qua năm mới cuộc sống tốt hơn.”

Cố Vân Đông cười khanh khách, mọi người cần mẫn, nàng phát quà tết cũng phát đến cao hứng.

Mọi người đều ngây ngẩn cả người, động tác trong nháy mắt dừng lại, một đám đều kinh ngạc nhìn về phía nàng, “Còn, còn có phát quà tết sao?”

“Đúng vậy, sao lại có chuyện tốt như vậy? Đã phát tiền công còn phát quà tết?”

Khi nói chuyện, Đồng lão đại đã đẩy xe quà đi vào đây.

Nhìn một xe quà tràn đây, mọi người ở đây đều nhịn không được hít sâu một hơi.

Tất cả đều kích động, đôi mắt không chịu khống chế nhìn chằm chằm cái xe đẩy.
Đặc biệt là những người vốn trong nhà khó khăn, tuy rằng lãnh một tháng tiền công, nhưng trong nhà cần chi trả rất nhiều thứ, nơi nào có năng lực đặt mua thứ gì tốt?

Bọn họ hận không thể mấy ngày ăn tết này cũng tới bắt đầu làm việc, thể hiện chính mình cần lao khổ làm, như vậy lần sau Cố gia mới chiêu lại bọn họ.

Cố Vân Đông đi đến một cái bậc thang trong sân Lưu gia, đáng tiếc nàng còn đang trong giai đoạn phát triển, cho dù đứng ở bậc thang thì người ta cũng chỉ nhìn thấy đỉnh đầu.

Nàng nhịn không được thoáng lót đệm lên thêm một chút, nhún lên một chút, sau một lúc lâu liền từ bỏ, rồi coi như chưa có cái gì phát sinh mở miệng nói, “Mọi người trong khoảng thời gian này vất vả, lại đúng dịp tết, phát quà thưởng là chuyện nên làm, hy vọng mọi người đều sẽ vui vẻ cao hứng.”
Mọi người lập tức mặt mày hớn hở lên, bọn họ vừa rồi chính là thấy được, trong mấy món quà kia có không ít thứ tốt, so với nhà mình mua còn tốt hơn.

Chủ nhân phát quà ăn tết, bọn họ thật ra cũng từng nghe người ta nói qua, nhưng mấy món quà được tặng đều là đồ vật không đáng giá lắm.

Huống chi bọn họ vẫn là làm công nhật, chờ thêm một đoạn thời gian nữa là đã có thể nghỉ ngơi.

Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, “Phía dưới, ta gọi đến tên ai, thì tiến đến nhận quà, từng người nhận, ai cũng có phần đừng làm loạn.” “Hảo, được rồi.” Có người lên tiếng, ngay sau đó dường như là nghĩ đến cái gì, vội nói, “Ta, ta đi rửa cái tay, lập tức liền trở về.”