Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 218: Lại đi Bành phủ



Ngày này sáng sớm, sau khi Cố Vân Đông nhờ Thiệu Thanh Viễn đến xưởng làm một chút việc, liền tính toán trực tiếp đi huyện thành.

Thiệu Thanh Viễn biết quan hệ của nàng cùng Cố Tiên Nhi, không quá yên tâm.

Cố Vân Đông nở nụ cười, “Ta lại không sợ nàng, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, nàng an phận thủ thường thì không có gì, nếu thật sự muốn đánh chủ ý lên ta, ta vừa lúc giáo huấn nàng như thế nào làm người.”

Nói xong liền muốn mang theo Cố Vân Thư đi.

Ai biết tiểu gia hỏa này lại trực tiếp chạy tới Từng gia, chỉ chốc lát sau mới thần thần bí bí ôm một cái tay nải to đi ra, thở hổn hà hổn hển bò lên trên xe ngựa.

Cố Vân Đông kinh ngạc, “Ngươi mang thứ gì đi học đường vậy?”

Tiểu gia hỏa chớp chớp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ xem có nói cho nàng hay không.
Cố Vân Đông thở dài một hơi, “Trưởng thành a, cùng đại tỷ cũng có bí mật, ai, thương tâm a.”

‘Bá’ một tiếng, Cố Vân Thư lập tức kéo tay nải ra, đẩy đến trước mặt cho nàng xem.

Biểu tình thương tâm muốn chết kia của Cố Vân Đông một giây sau liền thu lại, cúi đầu cầm đến ….cặp sách bên trong tay nải?

Nàng ngước mắt nhìn về phía Cố Vân Thư, hắn còn đang kinh ngạc nhìn tốc độ thay đổi sắc mặt của đại tỷ nhà mình, vẻ mặt rối rắm.

“Một cái, hai, ba bốn cái.” Bốn cái? “Ngươi, thực thiếu cặp sách?”

Cố Vân Thư sửng sốt, vội lắc đầu, “Không đúng không đúng, đây là đưa cho mấy học sinh trong học đường.” Nói nói xong lại che cái miệng nhỏ nở nụ cười, “Ngày đầu tiên ta đi học, các học sinh khác nhìn thấy cặp sách của ta đều thực thích, hỏi ta là ai làm, muốn mua. Ta liền tìm thẩm hỗ trợ, một cái cặp sách một trăm văn a, ta đưa cho thẩm 90 văn, ta chỉ lấy tiền vận chuyển, ta hiện đã có 40 văn tiền, về sau nếu đại tỷ không đủ tiền, ta sẽ đưa cho đại tỷ.”
Cố Vân Đông trừng lớn mắt, ngọa tào, hắn tuổi còn nhỏ cư nhiên còn sẽ làm buôn bán?

Còn biết thu phí trung gian, tích cóp tiền cho nàng?

Như thế nào sẽ có hài tử hiểu chuyện như vậy chứ, Cố Vân Đông hung hăng xoa xoa đầu nhỏ của hắn.

Cố Vân Thư quơ quơ đầu, cho rằng nàng sinh khí, vội giải thích nói, “Ta đã cùng phu tử nói qua, phu tử cũng đồng ý. Bất quá học sinh trong học đường của phu tử rất ít, có chút học sinh trong nhà nghèo, liền không mua, bốn người này trong nhà rất có tiền, ta, ta thu phí không cao, vải dệt cũng là chính bọn họ cấp, thẩm còn thật cao hứng, là ta nói thẩm không cần cùng ngươi nói.”

Cố Vân Đông đem tiểu gia hỏa ôm lấy, “Đại tỷ không sinh khí, đối với cách làm của ngươi đại tỷ thật cao hứng. Về sau nếu gặp được loại sự tình này, phải nhớ rõ trước tiên nói cùng phu tử có biết không?”
Hắn thu phí trung gian cũng không cao, bốn cái cặp sách Đổng Tú Lan có thể kiếm được 360 văn, đối với nhà nàng cũng là một loại trợ giúp.

Cố Vân Thư nghe nàng nói như vậy, vội không ngừng gật gật đầu, “Ân, ta có cùng thẩm nói phải làm tốt một chút, so với ta phải tốt hơn. Ta còn có hỏi ý kiến cùng trường, có thể làm được đều làm.”

Hai người nói chuyện, xe ngựa cũng vào huyện thành.

Nàng đưa Cố Vân Thư đi học đường, thấy hắn ôm tay nải kích động chạy, lúc này mới quay đầu xe, đi Bành phủ.

Tiền ma ma đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy nàng vội đi lên đón, “Cô nương tới, mau mời vào, thiếu phu nhân chính là sáng sớm nay liền nhắc mãi ngươi, phân phó lão nô ở đây chờ cô nương.”

Lúc nói chuyện còn nhìn nàng nhiều hơn một chút, thấy hai tay nàng trống trơn, nhịn không được âm thầm bĩu môi.
Người nông thôn chính là người nông thôn, tới cửa làm khách ngay cả chút lễ cũng không mang theo.

Nàng dẫn Cố Vân Đông một đường hướng đến Như Ý viên. Diêu thị quả nhiên đang ở cửa chờ nàng, một bộ dáng thực sự chờ mong vui sướng.