Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 209: Đem Cố Tiên Nhi gọi tới



Bành Trọng Phi cầm năm cân đường trắng vui vẻ rạo rực lên xe ngựa, ngay cả sắc mặt của Diêu thị cũng không rảnh nhìn.

Tiền ma ma thật cẩn thận đỡ nàng lên xe, thấp giọng khuyên nhủ, “Thiếu phu nhân đừng nghĩ nhiều, thiếu gia khả năng chỉ là thích đường trắng này mà thôi, mua được tự nhiên là cao hứng.”

Diêu thị hừ lạnh, sau khi ngồi lên xe ngựa liền nhắm mắt dưỡng thần.

Nàng nghĩ tới Cố Vân Đông, đó là một nữ nhân toàn thân đều tràn ngập tinh thần phấn chấn, có năng lực lại có bộ dạng.

Nhưng nàng không phải loại hình của gia thích, nàng còn chưa có hoàn toàn phát dục, gia thích chính là giống như Hạ di nương vậy.

Đúng vậy, nàng không phải loại gia thích.

Diêu thị nghĩ nghĩ, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bên tai liền truyền đến thanh âm của Bành Trọng Phi, “Đường này có chút thiếu, quay đầu lại hỏi nha đầu Cố gia kia xem có thể cấp nhiều thêm một chút hay không.” Nói như thế nào cũng có nhiều giao tình từ trước mà, “Nàng ta nhìn so với lần trước thì đẹp mắt hơn chút.”
Diêu thị đột nhiên mở mắt ra, “Gia cảm thấy cô nương Cố gia khá xinh đẹp?”

“Ân.” Bành Trọng Phi cũng không ngẩng đầu lên nói.

Hắn đã gặp qua nàng ba lần, lần đầu tiên chính là bộ dáng nha đầu nông thôn ăn mặc quê mùa cả người đen đúa gầy nhem, lần thứ hai là ở Cẩm Tú tửu lầu, sắc mặt thật ra thì tốt lên không ít, người nhìn cũng có tinh thần, nhưng là đứng trước một đoàn công tử hoa hoa lệ lệ ngăn nắp trước mặt lại có vẻ không phóng khoáng.

Nhưng hôm nay lại xem, nếu là không nhìn đến khuôn mặt có chút non nớt kia của nàng. Nha, diễn xuất kia, khí thế kia, rất có phong phạm của một đương gia phu nhân gia đình giàu có, trừ bỏ dáng người không quá phập phồng ở ngoài ra.

Quả nhiên, khẳng định là có người âm thầm phù hộ, bằng không trong thời gian ngắn ngủi như thế nào lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Diêu thị hơi hơi nheo mắt lại, Tiền ma ma bên cạnh vội kéo kéo nàng.

“Gia là như thế nào nhận thức được vị Cố chưởng quầy này?” Diêu thị âm thầm hít sâu một hơi, thanh âm nhẹ nhàng hỏi.

“Nhà nàng…” Bành Trọng Phi vừa mới mở miệng liền đột nhiên im bặt, không thể nói, chuyện kia không thể tiết lộ đi ra ngoài.

Hắn rốt cuộc ngẩng đầu lên, liếc nhìn Diêu thị một cái, “Ngươi hỏi ta cái này để làm gì?”

“Cái này không phải là do ta tò mò sao? Cố chưởng quầy thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, nghe nói là dân chạy nạn mới đến đây, như thế nào lại giống như gia cùng nàng rất quen thuộc, lần trước nhà nàng thượng lương còn bảo ta chuẩn bị lễ vật. Ta đây không phải là nghĩ, Cố chưởng quầy hiện giờ ở huyện thành mở cửa hàng, về sau cơ hội đi lại liền nhiều.”
Bành Trọng Phi xua xua tay, “Xác thật, về sau thì đến chiếu cố sinh ý của nàng nhiều một chút. Ta hôm nay cho nhiều bạc, hắn hẳn sẽ cao hứng đi?”

Hắn trong lời Bành Trọng Phi chính là cái vị lão gia tử không tồn tại kia, nhưng vào tai Diêu thị lại như là Bành Trọng Phi đang lấy lòng Cố Vân Đông.

Diêu thị chỉ có thể cười gượng, lời nói cũng nói không nổi nữa.

Gia căn bản là không muốn nói đến quá trình hắn cùng Cố Vân Đông quen biết, xem ra nơi này còn có sự tình không muốn cho người khác biết.

Tiền ma ma ở một bên vẫn luôn rũ đầu, nghe lời nói thiếu gia càng thêm trong lòng run sợ.

Chờ khi đến Bành phủ, Bành Trọng Phi trực tiếp cầm túi đường trắng kia đi, Tiền ma ma liền nơm nớp lo sợ đỡ Diêu thị trở về Như Ý viên.

Tiến vào phòng, Diêu thị liền cười lạnh liên tục, “Thật là hảo bản lĩnh a.”
Tiền ma ma biết nàng nói chính là ai, hơi hơi rũ đầu nói, “Thiếu phu nhân, khả năng thiếu gia không phải là cái ý tứ kia, cô nương kia căn bản không đạt được yêu cầu của thiếu gia.”

“Vậy không phải càng thuyết mình rằng nàng ta bản lĩnh lớn sao?”

Diêu thị ở trong phòng đi đi lại lại hai vòng, sau đó bỗng nhiên nói với Tiền ma ma, “Ngươi đi, đem cái gì Cố Tiên Nhi đến đây cho ta.” “Vâng.” Tiền ma ma vội vàng đáp ứng, thực mau liền đi ra ngoài.