Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 196: Có chút quen mắt



Cố Vân Đông ngủ một mạch đến sáng.

Ngày thứ hai nàng liền đi tìm Trần Lương, mua đất.

Trần Lương cả kinh, thiếu chút nữa phun ra ngụm nước vừa mới uống, “Lại mua đất?” Nàng còn có bạc sao?

“Lần này là mua đất xây nhà, ta muốn mở một cái xưởng.”

Xưởng? Trần Lương đôi mắt sáng rực.

Thôn bọn họ cũng không phải thực giàu có, thôn dân cũng đều là dựa vào mấy mẫu ruộng kia để duy trì sinh kế.

Chỉ có vài thôn trong huyện là có xưởng, cho dù chỉ là một cái xưởng nho nhỏ, chuyên môn làm nghề mộc, thì mấy thôn đó ở trong miệng của người trong trấn trên cũng là nổi danh, thôn dân cũng đi theo nhiều hoặc ít dính chút hào quang, cuộc sống trong nhà cũng khá hơn một chút.

Hiện giờ thôn của bọn họ, thế nhưng có xưởng?

Trần Lương có chút kích động, đứng lên ở nhà chính đi tới đi lui.
Qua một lúc lâu sau, mới bắt đầu bình tĩnh trở lại rồi nghĩ đến chính sự, “Xưởng này của ngươi, là tính toán làm gì? Quy mô bao lớn, ngươi đã có tính toán hết chưa? Nếu là mở xưởng, đó cũng không phải là đùa giỡn.”

“Đương nhiên là đã có tính toán hết rồi, Trần bá yên tâm, xưởng này của ta là tính toán làm đường. Ta muốn trước tiên mua năm mẫu đất, chờ ra xuân năm nay liền xây.”

Hiện tại xây cũng không còn kịp rồi, cây mía đợi đến mùa mới thu hoạch, chờ đến khi nàng xây xong xưởng, cây mía vẫn chưa thu hoạch được. Lại nói Phùng Đại Năng hiện giờ đang mang theo người giúp hai hộ chạy nạn bên kia xây nhà ở, cũng tìm không ra thời gian rảnh để làm việc bên này.

Đến nỗi trong khoảng thời gian này, chỉ có thể nhìn xem địa phương nào có thể mua hay là phải thuê để dùng trước.
Trần Lương nghe được nàng nói đại khái, liên tiếp gật đầu, cuối cùng bàn tay vung lên, “Được, năm mẫu đất, vẫn là muốn khối đất ở chân núi đúng không?”

“Đúng vậy.” Nhưng là khoảng cách với nhà nàng cũng không thể quá gần, bằng không nếu có chuyện gì sẽ dễ bị loạn.

Chỉ là đến khi Cố Vân Đông sắp rời đi, Trần Lương vẫn là ấp úng hỏi, “Cái này, Vân Đông a, sau khi ngươi xây xưởng xong, khi mướn người, có thể trước tiên tuyển người từ trong thôn được không?”

Cố Vân Đông sửng sốt, cười nói, “Đó là đương nhiên, trong khoảng thời gian này thúc bá trong thôn cũng giúp ta không ít, ta khẳng định nghĩ đến bọn họ đầu tiên. Bất quá khi ta mướn người khẳng định muốn mướn tay chân cần mẫn làm việc lưu loát, những người gian dối thủ đoạn thì không cần.”
“Đó là đương nhiên.” Trần Lương liên tục gật đầu, cao hứng phấn khích sắp điên rồi.

Cố Vân Đông thật sự cảm thấy hắn là một thôn trưởng tốt, một lòng một dạ suy nghĩ giúp đỡ thôn dân, cùng vị tộc trưởng trước kia của Cố gia so sánh quả thực là khác nhau như trời với đất.

Nàng đi trở về, Trần Lương lại còn đứng ở cửa, khóe môi treo lên ngốc hề hề cười.

Chu thị đi ra, hơi hơi cảm thán, “Nha đầu Cố gia về sau khó lường a, chuyện lần trước nàng nói, ngươi nói chúng ta có phải hay không nên nghe một chút?”

Nàng chỉ chính là lần trước Cố Vân Đông lại đây nói chuyện học đường mà Ngưu Đản đang đi học.

Phu tử kia kỳ thật bọn họ đều rất vừa lòng, cũng cảm thấy người ta dạy dỗ không sai, học sinh không phải chỉ là đọc sách là được sao? Nông vụ trong nhà thì có người lớn làm nơi nào còn đợi hắn nhúng tay? Cho dù phu tử không nói, bọn họ cũng sẽ không để Ngưu Đản xuống ruộng làm việc.
Nhưng Cố Vân Đông nói tương lai hài tử phải đi khảo thí, cần phải có sức khỏe có thể lực mới được, giúp việc trong nhà cũng có thể cho hài tử hiểu được cha mẹ mình không dễ dàng gì để có thể kiếm tiền cho hắn ăn học, càng thêm quý trọng và nỗ lực.

Dù cho có nói được rất đạo lý, nhưng nàng rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, phu tử học đường người ta lớn như vậy lại còn là một tú tài, sao có thể sai đâu?

Nhưng ngươi nhìn xem hiện tại, Cố Vân Đông người ta không phải là từng bước từng bước thăng tiến sao?

Trần Lương cũng suy nghĩ về vấn đề này, sau một lúc lâu nói, “Ta sẽ ngẫm lại.”

Thời điểm Cố Vân Đông trở lại Từng gia, phát hiện lão nương Đồng gia đã ở đó.

Lão nương Đồng gia nói, “Thiệu công tử ở cách vách đánh được hươu bào, đoàn người đều đi hỗ trợ.”
Cố Vân Đông kinh ngạc, “Thiệu Thanh Viễn vào núi?”

Thiệu Thanh Viễn đánh xong hươu bào đã trở lại, vừa vào cửa, liền đi tắm rửa một chút, sau đó thay kiện quần áo mới kia.

Thời điểm Đổng Tú Lan vào cửa, vừa lúc nhìn thấy hắn ăn mặc đẹp đẽ tinh thần phấn chấn ra tới. Nàng không khỏi nhìn nhiều hai mắt, màu sắc quần áo kia… Tổng cảm thấy có chút quen mắt.