Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 177: Ái tài chi tâm



“Xem ngươi sau này còn dám chạy trốn nhanh như vậy không, may mà quần áo mặc cũng dày, té không nặng. Vạn nhất té bị thương, ngươi không được khóc nhè nhé? Lần sau không được chạy có biết hay không, muốn tìm ca ca thì trực tiếp lớn tiếng kêu hai tiếng, ca ca chẳng lẽ sẽ không đợi ngươi sao?”

Cố Vân Thư cầm khăn thật cẩn thận quan sát lòng bàn tay của nàng, đại khái là đè trúng hòn đá nhỏ, có chút hồng, may mắn không trầy da.

Tiểu cô nương đôi mắt hồng hồng, đầu nhỏ lại dùng sức lắc lắc, “Ta không chạy, ngươi thổi thổi hai cái đi.”

Nói xong đem tay nhỏ duỗi duỗi về phía trước, Cố Vân Thư thật sự nghiêm túc thổi thổi hai cái cho nàng.

Sau đó tiểu cô nương liền cảm thấy mỹ mãn cười, “Được, không đau nữa rồi.”

“Đi thôi, chúng ta về nhà trước thay cho ngươi một bộ quần áo khác.” Cố Vân Thư dắt tay nhỏ của nàng.
Ai ngờ vừa mới xoay người, liền nhìn thấy Tần Văn Tranh ở phía sau.

Cố Vân Thư chớp chớp mắt, “Xin hỏi ngươi có chuyện gì sao?”

Tần Văn Tranh an an tĩnh tĩnh nghe cuộc đối thoại của hai huynh muội, đối với tiểu hài tử này ấn tượng tốt lên không ít.

Các tiểu hài tử khác ở độ tuổi này đều là chính mình phần phật chạy ra ngoài tìm tiểu đồng bọn chơi, có thể cẩn thận chiếu cố tiểu muội muội của mình, một chút không kiên nhẫn cũng không có, thật sự khó được.

Hơn nữa đứa nhỏ này bộ dạng cũng tốt, rất có lễ phép. Nghe Cố Vân Đông nói, hắn đã nhận dạng được chữ, xem ra không phải là cố ý thổi phồng.

“Ta tìm nhà đại tỷ Cố Vân Đông của ngươi, ta ở huyện thành tới, họ Tần.”

Tần Văn Tranh nghĩ, Cố Vân Đông nếu cấp đệ đệ tìm phu tử, ít nhất là đã nói qua với hắn, giới thiệu như vậy tin tưởng Cố Vân Thư nên biết chính mình là ai.
Ai ngờ hắn chỉ là gật gật đầu, hỏi, “Ngươi nhận thức đại tỷ của ta? Tìm nàng có việc gì sao?”

Tần Văn Tranh, “…” Cố gia nha đầu thế nhưng không cùng đệ đệ đề qua hắn??

Ho nhẹ một tiếng, Tần Văn Tranh ổn ổn tâm thần mới nói, “Trước đó vài ngày Cố cô nương đi huyện thành, đã trợ giúp thê tử nhà ta, hôm nay ta mang thê tử thê nữ tới cửa bái phỏng.”

Cố Vân Thư vừa nghe liền cao hứng lên, “Đại tỷ của ta rất tốt, nàng thiện lương xinh đẹp lại có khả năng, nhìn thấy thê tử ngươi gặp nạn khẳng định sẽ ra tay giúp đỡ.”

Cố Vân Khả ở một bên cũng gật gật đầu, “Còn thông minh nữa.”

Tần Văn Tranh ngước mắt nhìn nhìn trời, nhớ tới ngày đó Cố Vân Đông khen ngợi đệ đệ nhà mình mà lôi một đống thành ngữ để xuất khẩu, cảm thấy đây là di truyền a, tỷ đệ khen ngợi lẫn nhau đều không mang theo khiêm tốn.
Cố Vân Thư đối với Tần Văn Tranh thái độ lập tức tốt lên, “Ta mang ngươi đi đến nhà của chúng ta.”

Dứt lời nắm tay Cố Vân Khả đi về phía trước.

Lúc này mới ở cửa thôn, nhà bọn họ ở chân núi, cách có chút xa, Tần Văn Tranh liền muốn cho hai người lên xe ngựa.

Không nghĩ tới Cố Vân Thư thực kiên định lắc đầu, “Chúng ta cứ đi bộ đến là được.”

Đại tỷ nói, không thể lên xe ngựa của người xa lạ, vạn nhất bị bắt cóc thì làm sao bây giờ?

Ai bảo hắn cùng muội muội đều thật xinh đẹp thực đáng yêu thực đẹp mắt đây.

Tần Văn Tranh nghe vậy, cũng không lên xe ngựa nữa, để gã sai vặt giá xe theo ở phía sau, chính mình bồi hai tiểu gia hỏa đi đường.

Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, càng nói lâu Tần Văn Tranh càng thích hai huynh muội này.

Hắn phát hiện Cố Vân Thư thực thông minh, trên phương diện đọc sách rất có thiên phú, hơn nữa phẩm tính của hài tử này cũng không tệ, Tần Văn Tranh liền nổi lên ái tài chi tâm (sự yêu thích đối với người tài), muốn hảo hảo bồi dưỡng hắn.
Đoàn người thực mau tới chân núi, Cố gia tuy rằng còn không có dọn đến tân gia, nhưng ban ngày Cố Vân Đông giống nhau đều ở bên này.

Bởi vậy Cố Vân Thư trực tiếp mang theo mấy người đi đến nhà mới, ngay sau đó hướng tới bên trong lớn tiếng nói, “Đại tỷ, đại tỷ, có Tần tiên sinh Tần phu nhân từ huyện thành tới tìm tỷ.” Tần Văn Tranh vẫn đứng tại chỗ, mở to hai mắt ngơ ngác nhìn nhà ngói gạch xanh khang trang trước mặt.