Nông Kiều Có Phúc

Chương 216: 216



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, liền nghe thấy bên ngoài tiếng chim chóc kêu ríu ra ríu rít, ầm ĩ đến lòng người phiền muộn.

Trần A Phúc nghiêng đầu xem Đại Bảo còn ngủ ngon, liền rón rén mặc xiêm y ra cửa.
Đi đến ngoài cửa, mới phát hiện ban đêm mưa nhỏ, thật sự là mưa xuân nhỏ không tiếng động, đúng là không nghe thấy một chút nào.

Trên cây chim chóc đều đều chỉnh tề đậu dưới hành lang, rậm rạp chằng chịt một mảng lớn.

Chúng nó hiện tại cũng không sợ Trần A Phúc, còn chít chít gọi nàng không ngừng.
Trần A Phúc liền đi trong phòng bếp lấy nắm hai gạo lức đi ra, vung dưới hành lang Tây Sương.

Chúng nó vừa nhìn, cũng đều như điên mà đi giành ăn chỗ thức ăn đó, giống như là nuôi gà.
Bởi vì hôm nay Đại Bảo không cần đi học, thức dậy tương đối muộn, Trần A Phúc đợi đến cậu rời giường lúc sáng sớm hai người mới cùng nhau ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc muốn đi Lộc Viên, Đại Bảo rất là cố chấp không đi, nói ngày hôm qua Yên Nhi muội muội khẳng định tức giận, cậu muốn đi dỗ dành nàng.

Trần A Phúc đồng ý, nghĩ tới Sở Lệnh Tuyên hẳn là một nam nhân có phong độ, sẽ không mất hứng với người lớn mà trút ở trên thân hài tử.

Về sau người lớn giữ một khoảng cách, nhưng bọn nhỏ tốt nhất vẫn giống như trước đây.
Nhưng mà, mình ở trong mắt Sở Lệnh Tuyên giống như con sâu con kiến, quyền chủ động có thể nắm giữ ở trong tay mình sao?
Nàng một mình cầm cái ô giấy dầu đi Lộc Viên.
Trần Danh cùng lão Tằng đầu ngày hôm qua cùng đi Lão Hòe thôn huyện Trung Ninh, sẽ còn ở nhà tá điền vài ngày.

Chỗ đó hai trăm mẫu cây cải dầu hạt sắp thu hoạch, bọn họ phải đi xem.

Kỳ thật không nhất định là đi xem, nhưng Trần Danh nghĩ nhiều học một ít thứ, Tằng Lão Đầu cũng liền đi cùng hắn.
Vương thị đang ngồi ở trên giường làm quần áo trong cho Trần Danh, thấy nữ nhi đến, cao hứng kéo nàng đến trên giường ngồi chen lấn cùng bản thân.
Trần A Phúc nói với Vương thị nói chuyện Vương Thành.


Trong danh sách tử trận không có Vương Thành, cũng chỉ có thể lấy tin tức dễ nghe.
Vương thị lau khô nước mắt nói: "Chỉ mong tiểu cữu cữu của con còn sống, cho dù ta tìm không được hắn, chỉ cần biết rằng hắn còn sống thì tốt rồi."
Nhìn thấy khuôn mặt Vương thị hơi có vẻ già nua, Trần A Phúc tự trách một trận.

Năm ngoái nàng đã muốn điều chế một ít sản phẩm dưỡng da có Yến Trầm Hương cho Vương thị, nhưng bận cái này lại bận cái kia, liền đã quên chuyện này.

Đến lúc đó thương lượng một chút cùng Kim Yến Tử, xem trên Yến Trầm Hương có cái gì thích hợp mỹ dung.
Mẹ con hai người lại rỗi rảnh nói chuyện một hồi.

Thân thể Trần Nghiệp và Hồ thị đến bây giờ cũng không thật lưu loát, Trần Nghiệp có thể đi có thể động, chính là không làm được việc nặng, cảm thấy hụt hơi.

Mà Hồ thị cả đêm ngủ không yên, cứ cảm thấy có người muốn cầm que sắt nung đỏ in dấu mụ, ban ngày cũng có hơn nửa ngày nằm ở trên giường, làm không được một chút việc nhà.

Mụ như vậy, ngược lại bức ra Trần A Cúc, trong nhà đều là nàng ta giúp đỡ Cao thị hầu hạ người cả nhà.

Trần gia có hai mươi mấy mẫu đất, một mình Trần A Quý không làm hết, lại thỉnh một
.