Nơi Em, Là Lối Anh Về

Chương 36




Điện ảnh thời kỳ này, cổ trang võ hiệp là đề tài hot nhất. Đối với Cố Vi mà nói, đây là chuyện vô cùng có lợi. Đánh võ là sở trường của cô, kiếp trước cô cũng nhờ bộ phim võ thuật mà nổi tiếng, đánh nhau đối với cô, cũng đẹp như múa bút thành văn vậy.
 
Mà Tư Sùng Chí đầu tư cho vợ của mình, cũng không hề nhẹ tay.
 
Là bộ điện ảnh đầu tiên công ty đầu tư, Tư Sùng Chí không hề do dự vung tiền, bao nhiêu cũng nạp vào khiến bên chế tác ai nấy đều há hốc mồm.

 
Ngay vào lúc chuyện đầu tư của công ty anh dần được truyền đi trong giới, tất cả người trong ngành đều kinh ngạc, đây là bộ phim được đầu tư khủng nhất trong những năm gần đây.
 
Mà khoản đầu tư lớn như vậy, cư nhiên chỉ mời một đạo diễn tầm tầm, hơn nữa lại hoàn toàn là những diễn viên chưa có kinh nghiệm diễn xuất ở trường điện ảnh.
Mà công ty giải trí Chí Viễn mới thành lập cũng bắt đầu trở thành chủ đề bàn tán trong giới, đặc biệt là bối cạnh thân phận của ông chủ lớn Tư Sùng Chí cũng rất nhanh được truy lùng, cư nhiên lại là ông chủ lớn của tập đoàn Tư thị!
 
Sau khi mọi người biết được thân phận của Tư Sùng Chí, cũng không quá ngạc nhiên nữa, Tư thị nổi khắp Bắc Kinh, đến người bình thường còn biết. Đó là gia tộc giàu có nhường nào, chỉ bỏ chút tiền đầu tư một bộ điện ảnh cũng không tính là gì.
“Phim còn chưa quay mà đã đủ bát quái rồi!” Tư Sùng Chí vứt tờ báo lên bàn, thoải mái dựa ra sau sofa: “Bất quá có bát quái cũng tốt.”
 
Cố Vi đang học lời thoại, bị ngắt suy nghĩ, không vui liếc anh: “Anh sao lại ở đây? Không đi làm sao?”
 
Công ty giải trí ở ngay tổng công ty, có lợi cũng có hại, tuy nói là để Tư Sùng Chí tiện đi lại, nhưng vì đi lại quá tiện nên anh cả ngày đều ở đây, đến ký văn kiện cũng kêu Kỳ Đông đem đến đây cho anh ký.
 
Tư Sùng Chí nhìn cô: “Anh muốn mỗi giây mỗi phút đều được thấy em.”
 

Cố Vi hừ nhẹ: “Không làm việc đàng hoàng thì về nhà phạt cọ toilet.”
 
“Hôm qua em đã phạt anh cọ toilet rồi, hôm nay còn phạt cái này!” Tư Sùng Chí không phục.
 
“Em đang chuẩn bị mỗi ngày đều phạt cái này đấy, có ý kiến?”

 
“........”
 
“Anh ở đây ảnh hưởng em học thoại, anh về phòng làm việc đi.”
 
“Anh không!”
 
“.............”

Cả ngày dính nhau như vậy, anh cũng không thấy chán, lẽ nào cuộc sống ngoài ăn với ngủ còn lại là yêu đương sao? Người như thế có phải quá hoang phí rồi không? Mơ ước thì sao? Truy cầu cái gì?
Nghĩ đến đây, Cố Vi cầm kịch bản lên, đứng dậy: “Anh không đi? Em đi!”
 
Tư Sùng Chí như hổ đói bổ nhào đến, ôm chặt cô: “Em đi đâu?”
 
“Đến nơi không bị anh làm phiền.”
 
“Hai ngày trước em mới ôm anh nói yêu anh, hôm nay lại chê anh phiền, em không yêu anh nữa rồi sao?!”
 
“.........” Cố Vi trợn mắt: “Không được làm nũng!”
 
Đường đường chủ tịch tập đoàn lớn mà ngày nào cũng làm nũng vợ, còn ra thể thống gì.
 
“Vậy em có yêu anh không?” Tư Sùng Chí hơi buông lỏng, cúi đầu hỏi cô.
 
“Yêu.” Cố Vi không suy nghĩ đáp.
 
“Vậy anh có phiền em không?” Tư Sùng Chí ngoan ngoãn hỏi.
 
“Phiền!” Cố Vi đáp gọn.
 
“........”
 
Tư chủ tịch tim vỡ ngàn mảnh.
 
“Vậy chúng ta làm thôi.” Tư Sùng Chí cong người ôm ngang Cố Vi lên.
 
Động tác bất ngờ của anh khiến Cố Vi giật mình.
 
“Anh phiền, làm với yêu có liên quan gì đến nhau không??”
 
“Đương nhiên có, nếu đã phiền rồi, vậy phiền đến mức không thể phiền nữa mới thôi!” Tư Sùng Chí nói xong, vui vẻ ôm người vào phòng nghỉ.
 
“............”
 
Có thể nói chuyện đàng hoàng không?
 
Không nói được thì vận động? Quả nhiên là logic thần kinh!
 
Cố Vi bị ôm vào phòng nghỉ, đơ một lúc mới nhận ra, chả trách anh làm thêm một cái phòng ngủ sang trọng ở phòng làm việc, hơn nữa còn chuẩn bị đầy đủ vật dụng, thậm chí còn có đồ của hai người.
Hóa ra từ đầu anh đã có chủ ý này!
 
Nhưng bây giờ hiểu ra đã quá muộn, đợi đến khi cô bị ăn sạch bước ra khỏi phòng nghỉ đã là chuyện của mấy giờ sau.
 

Chỉ thấy cửa phòng nghỉ mở, Cố Vi đạp lên giày cao gót, hùng hổ bước ra, nhặt kịch bản rơi dưới đất, không quay đầu đi thẳng đến phòng làm việc.
 
Bịch! Một tiếng, cửa phòng làm việc bị đạp suýt động đất.
 
Tư Sùng Chí từ phòng nghỉ bước ra theo, vẻ mặt vô cùng hài lòng, thấy Cố Vi không thèm quay đầu lại, không nhịn được nghĩ: Vợ đang giận cũng đáng yêu quá!
 
Khiếu thẩm mỹ kỳ lạ như thế, chắc cũng không còn ai nữa rồi.
 
Vì tiền đầu tư vào bộ phim này dư giả nên phim trường đến trang phục, đạo cụ đều tốt hơn hẳn.
 
Cố Vi thân là diễn viên chính, địa vị ở tổ kịch đương nhiên không thấp, huống hồ cô còn có thân phận hiển hách hơn- vợ của ông chủ đầu tư.
 
Vì Tư Sùng Chí chỉ quản đầu tư không quản chuyện khác, nên mọi ý kiến của Cố Vi sẽ được mặc nhận là của bên đầu tư, do đó ý kiến của cô về quá trình, phân cảnh hay chọn diễn viên, trang phục đều được chấp hành.
 
Mà cô đa phần thời gian đều lấy thân phận giám sát phim trường, rất ít khi làm khó tổ kịch. Mà nhân viên phim trường đều nghĩ rằng cô chỉ là một sinh viên chưa có kinh nghiệm, nên dù có ý kiến cũng không phải là ý kiến gì quá to tát.
Đương lúc mọi người cho rằng cô sẽ im lặng khai máy, thì Cố Vi lại đứng dậy phản đối trang phục, mấy mẫu đưa ra đều bị cô đánh rớt.
 
“Thiết kế mà chúng ta mời là người nổi tiếng khắp thế giới, người ta cũng cung cấp đến mấy phương án, cô cư nhiên không chấm được cái nào?” Đạo diễn không tin nổi nhìn cô, một cô gái nhỏ mà khẩu khí không hề nhỏ, chỉ một chốc mà phủ nhận hết thành quả của nhà thiết kế.
“Là một đạo diễn, tôi thấy rất hài lòng với phần thiết kế lần này.”
 
Cố Vi nhìn áo quần mẫu của nữ chính, duỗi tay sờ sờ, hừ lạnh: “Thủ công không tinh xảo, chất vải quá tệ, những bộ này mang lên người sao có thể thể hiện được cảm giác tiêu sái phiêu dạt của hiệp khách, lúc đánh nhau sao cảm nhận được vẻ đẹp?”
 
“Võ thuật chủ yếu là động tác, thiết kế động tác đẹp rồi đương nhiên sẽ đẹp. Có liên quan gì đến trang phục đâu?” Phó đạo diễn cũng khó hiểu.
 
“Chúng ta có nhiều tiền đầu tư như thế, mục đích là để làm ra một bộ phim khác với những bộ phim khác, nếu cứ quay theo lối cũ thì còn gì là đặc sắc?” Đối diện với chất vấn của mọi người, Cố Vi không hề nao núng, mà thẳng thắn nói ra quan điểm của mình.
 
Cô có kinh nghiệm diễn xuất từ kiếp trước, cũng nắm được hướng đi của điện ảnh, cô lúc này cũng chỉ như dạy cho đời sau mấy quan niệm, nhưng rõ ràng, mọi người không hề tán thành ý kiến của cô.
Đạo diễn có chút tức giận, nói: “Cô là một sinh viên, đừng nghĩ học vài kiến thức trên lớp thì cái gì cũng hiểu, kinh nghiệm mới là thứ quan trọng nhất, nếu cô kiên trì như vậy, tôi chỉ đành gọi cho ông chủ công ty.”
 
Cố Vi bình tĩnh đáp: ‘Tin tôi đi, ông chủ chắc chắn sẽ nghe tôi.”
 
Đạo diễn không quan tâm lời cô nói, trực tiếp gọi điện cho Tư Sùng Chí, tường thuật cho anh chuyện phim trường, cuối cùng nói: “Phục trang lần này rất hoàn mỹ, chỉ có Cố tiểu thư là nhất định không đồng ý.”
 
Lời này không khác gì cáo trạng, những người khác nghe xong đều cảm thấy đỡ tức hẳn, chuyện quan trọng như vậy mà đến lượt một cô gái trẻ khoa chân múa tay sao.
 
Cố Vi đứng một bên, bộ dáng như thể đã liệu trước.
 
Tư Sùng Chí nghe xong, trầm mặc một hồi nói: “Hoàn mỹ mấy cũng vô dụng, chỉ cần Cố Vi không vừa ý, tôi cũng không vừa ý!”
 
“..........” Đạo diễn thiếu chút nữa phụt máu, đại lão bản ông có thể đáng tin một chút không?
 
Tư Sùng Chí không thèm nói đạo lý: “Các người đừng thấy cô ấy trẻ tuổi, cứ thử nghe ý kiến cô ấy. Không được nữa thì tôi sẽ ra mặt.”
 
Chỉ là dù anh có ra mặt, thì cũng là để ủng hộ Cố Vi mà thôi.
 
Đạo diễn nghe anh nói quả thực vô cùng khó chịu, rất mất mặt, nhưng cũng không thể chống đối lại, một chế tác lớn như vậy, hắn không nỡ không làm.
 
Cúp điện thoại xong, hắn hít một hơi: “Vấn đề phục trang, chúng ta thảo luận lại vậy.”
 
Không ngờ y đã nhượng bộ đến vậy, Cố Vi vẫn chưa dừng lại.
 
“Không cần, tôi về nhà vẽ mấy bức, làm ra hai bản mẫu sau đó thảo luận lại.”
 

“.............”
 
Mọi người đều rất không phục, nhưng đạo diễn không nói gì, những người khác cũng không dám phát biểu, bất quá trong lòng đã có sẵn ý định, chỉ cần Cố Vi đưa ra bản mẫu, họ sẽ đồng loạt không đồng ý.
 
Trong đợt thảo luận này, phục trang sư là người mất thể diện nhất. Làm ra mấy tác phẩm mà lại bị chê tơi tả, đổi lại là ai cũng tức giận, vốn tưởng rằng đơn này thế là quyết xong, cho nên sau khi cuộc thảo luận kết thúc, y tức giận thu dọn đồ đạc rời đi.
 
Không ngờ bị Cố Vi gọi lại.
 
“Tuy tôi họa đồ nhưng không biết làm thành phẩm, cho nên hy vọng anh hợp tác với tôi.”
 
Phục trang sư không hề do dự đồng ý, y rất muốn xem xem cô có thể làm nên trò trống gì.
 
Hai ngày sau, Cố Vi mang họa đồ đến chỗ phục trang sư, để y chế tác.
 
“Đây là hai lớp? Lớp ngoài là lưới?”
 
“Không. Nếu chỉ có lưới thôi sẽ rất nhẹ, rất dễ biến dạng, tôi mong chúng ta có thể dùng lụa mỏng.”
 
“Lụa mỏng?”
 
Đối mặt với nghi vấn của phục trang sư, Cố Vi bình tĩnh trả lời: “Anh có thể làm trước đã, nếu không có chất liệu phù hợp, chúng ta sẽ nhập từ nước ngoài về.”
 
“Nhập từ nước ngoài?”
 
Vậy có phải chi quá nhiều tiền rồi không?

Tuy trong lòng không rõ lắm, như phục trang sư vẫn cố gắng làm theo hình và chất vải cô yêu cầu.
 
Đương lúc trang phục của nam nữ chính được ra mắt, cả ekip đêì trầm mặc.
 
Nhẹ nhàng, xinh đẹp, khí chất là những gì mọi người nghĩ đến, những bộ đồ này đẹp hơn hẳn những bộ lần trước, không có hai dám nói chữ không.
 
“Mang bộ trang phục nay thì hiệu ứng sẽ tốt hơn.” Cố Vi giải thích với mọi người.
Kỳ thực lúc nhìn được bản mẫu, đạo diễn đã phục rồi, nghe Cố Vi nói hiệu quả sẽ tốt hơn lại không đợi được giục: “Vậy cô mau mặc vào xem.”
 
Cố Vi rất nhanh đã mặc trang phục mới bước ra, y phục trắng xanh, nhẹ nhàng phiêu dật, vừa bước đi đã có cảm giác cả người như đang bay.
 
Cô thậm chí còn mang ra một thanh kiếm dài, múa một đoạn kiếp, động tác đi đứng nhẹ như mây, y phục tung bay không khác nào tiên tử.
 
“Thật đẹp!” Một nữ nhân viên nhịn không được cảm thán.
 
Lúc này mọi người mới tỉnh lại từ trong mê mẩn, hóa ra cô nói thật, chỉ cần mang phục trang phù hợp, thêm động tác phù hợp thì sẽ đẹp như họa.
 
Đạo diễn lúc này cũng suy nghĩ như sóng cuộn, y có thể nhìn thấy được sau khi bộ phim này ta mắt sẽ gây tiếng vang thế nào. Riêng phần bối cảnh duy mỹ này thôi cũng đã vô cùng đột phá rồi.