Niệm Vô Song

Chương 18: 18




"Oanh", lại là một tiếng vang thật lớn, một mảnh núi rừng nhỏ bị san bằng rồi.

Đại tăng lữ tiếp tục than thở, Chiến Quỷ Chiến Quỷ, nghe tên liền biết người ta am hiểu đánh nhau, mà bọn hắn thì sao? Hữu Hồ, là cái quái gì, vừa nghe liền cảm thấy yếu đuối, hơn nữa hắn cố tình còn có người không biết đánh nhau nhất trong bộ tộc Hữu Hồ, suốt ngày đánh tới giết lui, có bao nhiêu không tao nhã đâu.

Hắn vốn định lặng lẽ đào tẩu, nhưng đối phương có sáu người, hy vọng chạy trốn thực sự xa vời.

Hắn cúi đầu kéo bao tay trái ra, hôm nay thực sự không thể không đại khai sát giới.

Đám chiến quỷ mặc dù lực sát thương cực lớn, ngọn núi này cũng sắp bị san bằng, nhưng con hồ ly kia lại chạy càng nhanh hơn, trường tiên bất luận thế nào cũng không cuốn được nó.


Chiến quỷ cầm đầu hơi cảm thấy bực bội, bọn nó là thích tốc chiến tốc thắng, đang quang minh chính đại đối mặt đọ sức, gặp phải loại người chỉ biết chạy này, buồn bực trong lòng có thể hiểu được.

Bụi mù ngăn cản tầm mắt, con hồ ly chết tiệt kia không biết trốn ở nơi nào, tai mắt Chiến Quỷ Linh Mẫn cũng không thể phát hiện.

Chiến Quỷ giáp vung roi bằng phẳng, chặt đứt bụi mù, cây rừng đối diện đã bị đánh gãy rất nhiều, nhìn trái nhìn phải, không có ai.

Khóe mắt liếc qua bỗng thấy bên trái có hồng quang lấp lóe, mơ hồ còn có một bóng người, hắn kinh hãi lập tức vung roi, nào ngờ trường tiên vung ra lại bị người nọ một tay nắm ở trong tay, không phí sức chút nào, định thần nhìn lại, quả nhiên là người kia, trên y phục hắn tràn đầy tro bụi, trên đầu cũng đầy bụi bặm, nhìn qua rất chật vật, nhưng mà tay cầm lấy roi dài của hắn, bộ dáng cười chân thành lại hết sức nhàn nhã.

"Cẩn thận đó, đừng có lăn lộn." Đại tăng lữ cười híp mắt nhắc nhở hắn.

Trùng đồng của Chiến Quỷ giáp co rút lại, đang muốn cất bước đánh về phía hắn, nào ngờ lòng bàn chân lại giống như đột nhiên bị đóng đinh trên mặt đất, hắn lại thật sự ngã xuống, giật mình sau khi cúi đầu nhìn, hoảng sợ phát giác lòng bàn chân kết một tầng băng, hơn nữa tầng băng này từ mắt cá chân nhanh chóng ngưng kết, trong nháy mắt liền đông cứng hai cái chân.

"Súc sinh da lông!" Hắn kinh hãi cực độ tức giận mắng chửi, muốn hung hăng thu hồi roi dài trong tay, ai ngờ trường tiên lại "Rắc rắc" nứt thành mấy đoạn —— roi cũng bị đông cứng! Hắn ngửa đầu phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, mới lên tiếng, cả người đã bị quấn trong băng, không thể động đậy.

Năm tên Chiến Quỷ xung quanh đã sớm nghe thấy âm thanh mà đến, trường tiên xen lẫn tiếng gió bén nhọn vung tới.


Tay trái đại tăng lữ nhẹ nhàng nhấn trên mặt đất một cái, cả người lại hóa thành một đoàn kim quang, trong nháy mắt đã vọt ra xa.

Loại hành vi trốn đông tránh tây này của hắn sớm đã làm cho người ta không kiên nhẫn, đám chiến quỷ dứt khoát vứt roi dài, hướng về chỗ hương thơm nồng đậm nhào tới --người của bộ tộc Hữu Hồ bị thương chảy máu đều sẽ tản mát ra mùi thơm, con hồ ly kia nhất định đã bị thương.

Nào ngờ lòng bàn chân dần dần bắt đầu dính đất, cho đến khi bước chân rốt cuộc không bước ra được, mọi người mới phát giác mặt đất chẳng biết lúc nào kết một tầng băng dày, lại đông cứng lòng bàn chân của bọn họ, vô luận dùng lực thế nào đều không thể rút ra.

Càng đáng sợ chính là tầng băng kia dọc theo bắp chân chậm rãi đông lại, làm cho người có cảm giác tê dại.

Bụi mù dần dần tản ra, đại tăng lữ một thân áo đen bị gió thổi đến rung động mãnh liệt, hắn đứng cách đó không xa, mà ở trước người hắn cho đến sát biên giới núi rừng, phạm vi mấy chục trượng rõ ràng đều kết băng thật dày, thậm chí ngay cả Đàm Âm cũng bị đông cứng trong băng.

Mặt nạ của gã đã bị rách, mặt nạ từ trán đến khóe miệng bị kéo dài xuống một bên mặt, máu nhuộm nửa bên mặt.

Thế nhưng cái mắt kia lại sáng chói tinh quang, đuôi mắt hẹp dài hất lên, không dính lấy chút chật vật nào.


Lúc đó năm Chiến Quỷ còn lại toàn thân đã bị đông cứng trong băng, chỉ có một người còn thừa nửa cái đầu ở bên ngoài.

Trùng đồng màu đỏ gắt gao nhìn hắn chằm chằm, khàn giọng nói: "Đây là yêu pháp gì..."

Đại tăng lữ thản nhiên nói: "Không ai biết, ta cũng không biết, nhưng được nếm mùi vị của nó, ngoại trừ ta, trừ Lệ Triêu Ương, chưa có ai khác sống sót, các ngươi an tâm hưởng thụ đi, ta sẽ cầu phúc cho sáu người các ngươi."

Dứt lời chắp tay trước ngực, lặng lẽ hành lễ.