Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 7: Không nói được với nhau (a)



(Đời này)

Bọn hắn tìm thấy hai chân của "Hảo huynh đệ" trong Tế Đao đường của Nhiếp thị, lại dựa vào sự chỉ dẫn của cánh tay trái tóm được thân mình của "Hảo huynh đệ" ở Thường Trạch, Lịch Dương.

Tiếc là tên đào mộ lợi dụng Truyền Tống phù bỏ chạy mất, mà gã quen thuộc với kiếm pháp Lam thị như vậy, sự việc xem ra không đơn giản, càng ngày càng phức tạp.

Hai người đang ăn cơm trong tiệm, Nguỵ Vô Tiện uống rượu mà Lam Vong Cơ mua cho hắn, cười tủm tỉm yêu cầu Lam Vong Cơ uống cùng hắn, hắn vốn chỉ nói cho vui miệng, không ngờ Lam Vong Cơ thế mà đáp ứng hắn, một chén, một hơi uống hết, sau đó đưa tay chống đầu, ngủ mất.

Lam nhị công tử đại danh đỉnh đỉnh thế này một chén đã say.

Khiến Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng cười đến mức chảy cả nước mắt, cười đủ rồi, Nguỵ Vô Tiện vỗ vào y mấy cái, xác định y thực sự đã ngủ, đỡ y đứng dậy, tìm một khách điếm, thuê hai gian phòng, đưa Lam Vong Cơ vào một trong hai gian, nghĩ nghĩ, lại tháo giày cho y, sắp xếp cho y nằm ngay ngắn, đắp chăn bông rồi mới đi ra ngoài.

Đây cũng coi như tình cờ mà lại được việc, hắn vốn muốn tìm cơ hội ở một mình, nhưng Lam Vong Cơ trông chừng hắn quá kỹ, ngoại trừ lúc tắm táp vệ sinh thì không có lúc nào ở một mình. Hắn đi đến một nơi hoang vắng, dùng sáo gọi Ôn Ninh đến, còn chưa hỏi được mấy câu, thì Lam Vong Cơ đã theo tới, hắn phải nghi ngờ không biết Lam Vong Cơ có hạ bùa chú gì trên người hắn không, chứ sao đi đâu cũng bị phát hiện vậy.

Lam Vong Cơ rõ ràng là vẫn còn say, không chỉ mang giày ngược, mà Tị Trần cũng vứt lung tung. Nguỵ Vô Tiện bó tay với y, đeo Tị Trần trên lưng, ra lệnh cho Ôn Ninh đi, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Lam Vong Cơ trở về.

Nhưng Lam Vong Cơ lúc say rượu, khiến cho Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đặc biệt đáng yêu, mặc dù ấu trĩ lại bá đạo, nhưng cực kỳ thẳng thắn, hắn hỏi gì, y đáp nấy.

Nguỵ Vô Tiện cong khoé môi, cười thật là xấu xa, hỏi y: "Có từng thích người nào không?

"Có".

Hắn vốn muốn hỏi là ai, nhưng lại cảm thấy vấn đề này quá riêng tư, hắn chỉ muốn xác nhận Lam Vong Cơ có đúng là hỏi gì đáp nấy hay không mà thôi, vì vậy đổi chủ đề.

"Giang Trừng thế nào?"

"Hừ"

"Ôn Ninh thì sao?"

"Ờ"

Nguỵ Vô Tiện cười đến chảy nước mắt, thật là trả lời đúng kiểu Lam Vong Cơ, lời ngắn ý gọn, chuẩn xác đi thẳng vào mục tiêu. Nghĩ nghĩ, nghi vấn quanh quẩn trong lòng đột nhiên hiện lên, mới hỏi: "Vợ và con trai của ngươi đâu?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ vọng qua, chằm chằm nhìn hắn, nói một câu: "Không có, đi săn đêm".

Nguỵ Vô Tiện nghĩ một lát mới hiểu ra là Lam Vong Cơ trả lời cho hai câu hỏi, lại kỳ quái hỏi: "Không có vợ thì con ở đâu ra? Hử? Hàm Quang Quân, đạo lữ của ngươi đâu?"

Nhưng Lam Vong Cơ lại nói: "Không có". Rồi quay đầu đi một cách giận dỗi, không nói nữa, cũng không nhìn hắn.

"Tại sao đột nhiên lại tức giận thế?" giọng điệu của hắn giống như dỗ dành con nít, Lam Vong Cơ vẫn phớt lờ hắn, nhưng câu trả lời này khiến tâm trạng hắn không tồi, xưa nay Lam Vong Cơ không nói dối, nói không có, vậy chắc chắn là không có. Hắn mỉm cười, lại nói: "Được rồi, vậy ta hỏi cái khác".

Vất vả mãi mới dỗ được Lam Vong Cơ xoay đầu lại, Nguỵ Vô Tiện chỉ chỉ vào mình, hỏi y: "Vậy đây thì sao?"

Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ thẳng tắp nhìn sang hắn, nói: "Của ta" , sau đó nắm lấy cổ tay hắn, nhấn mạnh từng chữ: "Mong, muốn"

Mặt Nguỵ Vô Tiện bị y nhìn chằm chằm đến nóng bừng cả lên, biết là y đang nói tới Tị Trần mà thôi, nhưng giọng nói trầm thấp cùng với ánh mắt trần trụi đó, hắn thật sự là muốn chịu không nổi. Thầm nói, Lam Trạm thật là một nam nhân đáng gờm, thẳng thắn và nồng nhiệt như thế, nếu làm vậy với một tiểu cô nương, thì không biết sẽ thu phục được bao nhiêu trái tim đây.

Trong lúc suy nghĩ của hắn đang phiêu lãng, thì Lam Vong Cơ ấn hắn xuống giường, dùng thuật định thân lên người hắn, đắp chăn cẩn thận cho cả hai, rồi nói: "Đến giờ hợi, nghỉ ngơi".

Hả??? Nguỵ Vô Tiện ngẩn cả người, hắn đã thuê hai phòng rồi đó, nhưng bất kể hắn phản đối thế nào, đến lúc Lam Vong Cơ muốn cởi quần áo cho hắn, thì hắn đành phải ngoan ngoãn vào khuôn. Lam Vong Cơ nằm bên cạnh hắn, ngủ thiếp đi trong tư thế cực kỳ tiêu chuẩn của Cô Tô Lam thị, hắn vẫn hai mắt mở to sáng trưng, khuôn mặt tuấn mỹ của Lam Vong Cơ ở ngay trước mắt hắn, ngay cả khi ngủ rồi vẫn đầy mặt nghiêm túc, nhưng giữa đầu mày bớt đi vài phần thận trọng, nhiều thêm vài phần nhu hoà. Hắn mới nghĩ tới, dường như mình chưa từng có cơ hội ngắm nghía gương mặt lúc ngủ của Lam Vong Cơ.

Cho dù đã cùng giường và cùng gối, bọn hắn lúc nào cũng vội vã ly biệt, không có một lần nào giống thế này, thời gian chầm chậm trôi, bọn hắn có thể lặng lẽ cảm nhận lẫn nhau, bình thản đi vào giấc ngủ.

***

(Đời trước)

Nguỵ Vô Tiện tỉnh giấc khi đang mơ, hắn mơ thấy đủ loại giấc mơ kỳ quái, ngủ không được an ổn, lúc mới tỉnh lại vẫn chưa rõ lắm đã xảy ra chuyện gì. Hắn xoa xoa chân mày cố gắng nhớ lại, hình như mình đánh cho Kim Tử Hiên một trận, sau đó ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lam Vong Cơ.

Hắn nhìn xung quanh một lượt, trong lều chỉ có một mình hắn, nhớ lại Lam Vong Cơ mang hắn trở về rồi rời đi. Hiện giờ trời vẫn còn sáng, mình hẳn là đã ngủ một giấc dài.

Nhưng giấc ngủ này cảm thấy rất kỳ quái, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, bình thường có như vậy đâu. Vì vậy định ngồi dậy thay quần áo, vừa đứng dậy, hỏng rồi, hai chân mềm nhũn, nặng nề ngã sang một bên, đụng ngã chiếc tủ thấp ở đầu giường.

Không chỉ chân mềm nhũn thôi, phía sau còn truyền đến một cảm giác nước chảy ẩm ướt quái dị, sắc mặt Nguỵ Vô Tiện trắng bệch, trong lòng hoảng loạn lên, chết tiệt, không phải chứ ...

Nghe thấy trong lều phát ra tiếng động lớn, tiếp theo đó là âm thanh vật gì đó ngã xuống, Lam Vong Cơ không nghĩ nhiều, bước vào, thấy Nguỵ Vô Tiện ngã trên mặt đất, định bước qua đỡ hắn dậy.

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Lam Vong Cơ, thu lại cơn giận đang muốn phát tác, nói: "Lam Trạm, ta có gì đó không ổn".

Vừa nói xong thì mùi hương ngọt ngào chậm rãi toả ra khắp nơi, trong lều dần dần tràn ngập mùi hương mê hoặc này.

"Vừa rồi ngươi ngất đi". Lam Vong Cơ đỡ hắn dậy và nói: "Trước đây từng đọc thấy trong sách cổ, nếu Khôn Trạch thường xuyên đi vào kỳ mưa móc, xuất hiện cơn hôn mê ngắn là vì thân thể cần phải nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần để tiếp đón kỳ mưa móc".

Nguỵ Vô Tiện thấy lạnh người, hắn vẫn là bị ảnh hưởng bởi tin hương của Càn Nguyên, bị cưỡng ép đi vào kỳ mưa móc.

Lúc hắn ngất đi Lam Vong Cơ cũng cảm thấy không ổn, mùi tin hương toả ra quá mức nồng đậm, y hoàn toàn không dám ở lại trong lều, lại sợ Nguỵ Vô Tiện gặp sự cố gì đó, nên hạ cấm chế rồi đợi ngoài cửa.

Cũng may Nguỵ Vô Tiện không muốn giao tiếp với người khác, nên chọn một cái lều ở góc khuất nhất, bình thường cũng không có ai dám đi tới, y đứng đợi ở cửa cũng không thấy người nào đến xem.

"Ta đi lấy thuốc, ngươi thử xem sao". Lam Vong Cơ gần như cắn răng nói ra lời này, mùi hương trong không khí quá mức dụ người, y phải dựa vào sự tự chủ phi thường mới chịu đựng nổi.

Không ngờ y vừa buông tay ra, Nguỵ Vô Tiện đẩy y một cái, rồi cả người nhào tới khoá chặt trên thân người y.

Mùi hương ngọt ngào nồng đậm bộc phát ra khắp nơi, Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển nói: "Thuốc không có tác dụng không phải sao". Con ngươi đen nhánh của Nguỵ Vô Tiện đã nhuốm vẻ mơ màng, hạ thân sớm đã ướt đẫm tình dịch, chiếc quần ẩm ướt dính sát vào bẹn. Hắn ngồi quỳ cọ xát lên phần dưới của Lam Vong Cơ, vừa dâng tặng vừa phát ra tiếng rên rỉ kiều mị.

Thân thể Khôn Trạch đã một lần thực tuỷ biết vị, lúc động tình sẽ tự giác đòi hỏi, hiện giờ hắn chỉ muốn vật thô to kia của Lam Vong Cơ đi vào bên trong cơ thể hắn, chỉ biết run rẩy không thể ngừng được. Hắn dùng chỗ trơn ướt bên dưới cọ xát vào Lam Vong Cơ, cho dù vẫn còn cách một lớp quần, hắn vẫn cảm thấy vô cùng sảng khoái, hắn thở dài một hơi, giọng nũng nịu mềm mại hỏi y: "Hàm Quang Quân, ngươi không muốn vào sao?"

Nguỵ Vô Tiện như thế này, có thể ép người ta đến phát điên, nhưng Lam Vong Cơ mím chặt môi, không có một động tác nào. Nguỵ Vô Tiện gấp gáp, cúi người xuống hôn y.

"Làm đi, nha? Lam Trạm, làm đi".

Từng tiếng nói đó mang theo dục vọng, cầu xin y, những nụ hôn hơi trúc trắc rơi xuống người Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ dựa theo ký ức trước đây, vụng về nhưng khẩn thiết hôn y.

Lý trí đột ngột đứt phựt, Lam Vong Cơ phất tay dán một lá bùa cách âm lên cánh cửa, lật người đè Nguỵ Vô Tiện dưới thân, đáp trả nụ hôn của hắn.