Những Nhà Nơi Hẻm Nhỏ

Chương 3: 3




Hẻm nhỏ ở Giang Nam.
Nhà chồng muốn tới ăn cơm thế là Hoàng Linh bận rộn cả buổi sáng.

Tống Oánh tự xưng là tay nghề nấu nướng tốt nhưng thấy bộ dạng xuất thần nhập hóa khi xắt rau của Hoàng Linh thì cũng hổ thẹn không dám so.
Vào mùa đông rau dưa thiếu, dễ tìm nhất chỉ có củ cải, cà rốt, bí đỏ.

Hoàng Linh cắt một buổi sáng được một đống củ cải, cà rốt thái sợi nấu với thịt cũng được thái cực mỏng.

Cô xào được bốn âu thức ăn tràn đầy —— củ cải thái sợi xào thịt, cà rốt thái sợi xào thịt, bí đỏ thái sợi xào thịt và củ cải thái sợi xào bí đỏ thái sợi.
Sắc hương vị đều đầy đủ, trông cũng rất đẹp mắt.

Trang Siêu Anh là con cả trong nhà, bên dưới còn một em trai và một em gái.
Cha mẹ anh thiên vị một nhà con trai út Trang Kiện Mỹ mà ông bà đang ở cùng.

Còn với gia đình con cả Trang Siêu Anh thì ngoài miệng bọn họ cũng thân thiết nhưng hành vi thì quá tệ.

Sinh được hai tháng Hoàng Linh đã phải đi làm, anh em Trang Đồ Nam và Trang Tiêu Đình chỉ mới ba tháng đã bị bức đưa tới nhà trẻ của xưởng dệt và lớn lên ở đó.

Chính vì thế mà tình cảm của Hoàng Linh đối với cha mẹ chồng chuyển từ tôn trọng thân thiết khi mới kết hôn thành lãnh đạm hờ hững.
Cô lạnh nhạt tới độ gần như không có, giống như miếng thịt cô thái ra, nhỏ đến khó mà thấy được.

Đêm đó trong căn phòng phía đông truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt dù đã cố đè thấp giọng.
“Đống Triết tới ăn cơm thì cô cười tủm tỉm vậy mà Ái Quốc và Ái Hoa tới, còn chưa ăn được miếng nào mà cô đã xị mặt……”
“Đống Triết ăn gạo nhà mình, mỗi ngày cơm hộp của thằng bé đều đầy ắp, đó là Tống Oánh mượn cơ hội trợ cấp cho Đồ Nam.”
“Ái Quốc và Ái Hoa đều là trẻ con……”
“Ba anh vừa mở miệng đã nói cái gì mà ‘thêm một đôi đũa thôi mà’ rồi muốn tống hai đứa đó qua đây nghỉ đông nhưng lại chẳng nói gì tới chuyện hỗ trợ lương thực.

Đồ Nam đang trong lúc nhổ giò, định lượng lương thực của nó căn bản không đủ no, phải lấy thêm của Tiêu Đình không ít mới coi như miễn cưỡng no.

Nếu lại thêm hai thằng nhóc choai choai nữa tới đây thì chúng ta ăn bằng cái gì? Uống cái gì? Cả nhà uống gió Tây Bắc à?”
“Cô, cô, cô là con dâu cả nhà họ Trang đó……”
“Con dâu cả thì sao? Cha mẹ anh thiên vị em trai anh, lúc trước anh chưa kết hôn bọn họ giữ hết tiền lương nhưng tới khi anh kết hôn bọn chỉ cho có một cái chậu rửa mặt và một cái phích nước.

Lúc tôi sinh hai đứa nhỏ không được một cái gì gọi là có.

Lúc em trai anh kết hôn mẹ anh còn muốn lấy cái máy may nhà mẹ đẻ tôi mang tới làm của hồi môn để em trai anh mang đi làm lễ hỏi.

Mẹ anh nói cái gì mà hôn nhân là chuyện lớn cả đời, phải thể diện một chút.


Lúc ấy tôi nghe mà há hốc mồm, mẹ anh cũng biết kết hôn là chuyện lớn cả đời cơ đấy?”
……

Tống Oánh rón ra rón rén ra khởi cửa muốn tới nhà vệ sinh công cộng ở đầu hẻm nhưng trong lúc vô tình lại thấy hai đứa nhỏ nhà họ Trang đang đứng ở trong sân.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên mặt mày hai đứa để lộ sợ hãi và lo lắng.
Lúc này mới là cuối tháng một nên trời vẫn lạnh lẽo cực kỳ.

Tống Oánh lặng lẽ trở về phòng đào Lâm Đống Triết ra khỏi ổ chăn và nói, “Đi ra ngoài gọi anh Đồ Nam và Tiêu Đình vào đây, đừng nói là mẹ bảo con làm thế nhé.

Con chỉ nói trong bếp vùi khoai lang đỏ nên muốn rủ bọn họ vào ăn cùng.”

Hoàng Linh không nghĩ nhà mình mới dọn tới nhà mới mà nhà chồng đã đuổi tới.

Nhà mới có được hai gian phòng ngủ coi như miễn cưỡng đủ cho bốn người nhà bọn họ dùng, đấy là Trang Tiêu Đình còn phải ngủ chung một gian với hai vợ chồng họ.

Đám người kia thấy thế mà còn muốn nhét hai đứa con trai nhà Trang Kiện Mỹ tới đây nghỉ đông, còn nói lời tốt đẹp rằng, “Như thế bác cả có thể phụ đạo bài tập, Đồ Nam cũng có bạn chơi cùng.”
Hoàng Linh không biết vì sao mà mình ngày càng nóng nảy, hoàn toàn không thể nén nổi cơn giận với nhà chồng.

Cô mơ hồ cảm giác được đây là kết quả của việc chuyển nhà.

Có lẽ cô nhìn thấy Lâm Võ Phong và Tống Oánh hợp lực phản kích nhà hàng xóm, cũng có thể vì cô càng ngày càng quen cách nói chuyện thẳng thắn của Tống Oánh nên mới như thế.

Nhưng có khả năng nhất chính là cô hâm mộ Tống Oánh có thể bá đạo bừa bãi, vì thế tâm lý của cô trong lúc ấy cũng lặng lẽ thay đổi.
Làm gì có ai muốn nén giận đâu? Trước kia nếu gặp phải tình huống thế này cô sẽ yên lặng cam chịu, bề ngoài vẫn tỏ ra không có gì và tiếp tục làm việc còn sau lưng lại phải cố gắng điều chỉnh suy nghĩ của mình để tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực.

Nhưng đột nhiên cô không muốn nhịn nữa, cũng không nén giận nữa!
Hoàng Linh thầm mắng trong lòng, “Đồ rùa đen, một nhà các người con mẹ nó đều là rùa đen.”
Đã thật, dù không nói ra miệng mà chỉ thầm nghĩ nhưng cô vẫn cảm thấy thật đã.

Tới gần tết nên công việc trong xưởng cũng không nhiều.

Hoàng Linh dứt khoát xin nghỉ mấy ngày mang theo hai đứa nhỏ xách theo xương sườn mới mua được về nhà mẹ đẻ ở Thường Châu.
Cửa thành cháy khiến cá dưới ao cũng bị vạ lây, hai vợ chồng nhà họ Trang cãi nhau khiến vợ chồng nhà họ Lâm luống cuống —— Trang Đồ Nam không ở nhà nên không ai hâm nóng cơm trưa cho Lâm Đống Triết.

Trang Tiêu Đình không ở nhà nên không ai giám sát Lâm Đống Triết làm bài tập nghỉ đông.
Tống Oánh mạnh mẽ nhét Lâm Đống Triết vào nhà họ Ngô hai ngày coi như chắp vá nhưng cô vẫn không nhịn được.

Hôm nay thừa dịp Trang Siêu Anh ở phòng bếp cô thử dò hỏi, “Thầy Trang, Đồ…… khi nào thì chị Linh về thế?”
Lâm Võ Phong nhìn từ cửa sổ phòng Lâm Đống Triết thấy Tống Oánh đi theo Trang Siêu Anh vào phòng bếp là biết cô muốn làm gì.


Sợ cô nói lỡ lời thế là anh cũng vội đi vào phòng bếp.
Ba người chen chúc trong cái phòng bếp bé tí, Lâm Võ Phong vội ra hiệu cho vợ ý là “Đừng nóng vội” sau đó mới nói, “Thầy Trang ở nhà một mình nên nấu ăn cũng bất tiện.

Anh qua nhà đi, chúng tôi mời anh ăn bữa cơm xoàng.”
Tống Oánh nhanh tay nhanh chân xào hai món, Lâm Võ Phong thì mở một chai rượu, hai vợ chồng tống cổ Lâm Đống Triết về phòng để cậu ăn cơm ở đó còn mình thì tích cực nhiệt tình hòa giải cho vợ chồng nhà hàng xóm.
Qua vài chén rượu Lâm Võ Phong mới uyển chuyển dò hỏi, “Đống Triết quá nhớ Đồ Nam, ngày hôm qua mua pháo hắn còn nói sẽ cùng anh Đồ Nam đốt pháo kép.”
Trang Siêu Anh thở dài nhấp một ngụm rượu và nói, “Em trai tôi muốn đưa hai đứa con tới đây nghỉ đông nhưng Hoàng Linh luẩn quẩn trong lòng và mang bọn nhỏ tới nhà ông bà ngoại ở vài ngày.”
Kỳ thực Tống Oánh đã sớm đoán được đại khái từ lời của vợ chồng họ trong lúc cãi nhau nhưng vẫn không nhịn được hỏi, “Vậy cháu trai anh đâu? Chị Linh mang theo Đồ Nam và Tiêu Đình về nhà mẹ đẻ nhưng cũng đâu thấy cháu anh tới!”
Trang Siêu Anh nói, “Ngày đó bọn họ đi một chuyến tới nhà vệ sinh công cộng và nói là quá xa, mùa đông đi WC cũng quá lạnh nên không chịu tới.”
Tống Oánh không nhịn được mà ha một tiếng cười lạnh.
Lâm Võ Phong lập tức cho Tống Oánh một ánh mắt “Phải cho thầy Trang chút mặt mũi chứ!”
Tống Oánh vẫn lo nói chuyện của mình, “Tôi cũng không giả vờ nữa, cái nhà bằng cái mắt muỗi, có việc gì thì cũng khó giấu.

Tôi cũng đã nghe được ít nhiều, chị Linh vì chuyện lương thực mà không vui sao?”
Lâm Võ Phong gắp cho Trang Siêu Anh một đũa đồ ăn và nói, “Chị Linh vừa hiền huệ lại có khả năng, Đống Triết nói các thầy cô thường xuyên lôi kéo Tiêu Đình hỏi áo len của con bé là ai đan……”
Tống Oánh liên tục gật đầu, “Đan áo không dễ đâu, chị Linh dạy tôi nhiều lần mà tôi có học được đâu.”
Lâm Võ Phong tiếp tục, “Chị Linh lại có thể chịu khổ……”
Trang Siêu Anh mang vẻ mặt mờ mịt, “Mẹ con họ có chịu khổ đâu.”
Tống Oánh kinh ngạc, “Anh cảm thấy chị Linh đi theo anh là đang hưởng phúc sao? Chị ấy chăm sóc bọn nhỏ đâu ra đấy nhưng bản thân mình lại luyến tiếc không dám làm một bộ quần áo mới.

Mùa hè chị ấy mặc quần áo lao động, mùa đông mặc áo bông Đồ Nam mặc chật.

Tôi sờ thì thấy bông cứng ngắc, đã chẳng còn tác dụng giữ ấm nữa.”
Nói đến mặc quần áo và trang điểm thế là Tống Oánh thao thao bất tuyệt, “Giày cũng thế, mũi giày của chị ấy đều bị mòn, đế giày cũng sắp rách rồi.”
Trang Siêu Anh nhẹ giọng nói, “Khi tôi và hai đứa em còn nhỏ mới gọi là khổ.

Trong nhà nhiều con nên lương thực không đủ ăn, dù thế ba mẹ vẫn kiên trì để chúng tôi đi học.

Mỗi khi sắp tới khai giảng mẹ tôi sẽ đi từng nhà thân thích mượn gạo để chúng tôi mang tới trường.

Trong bao gạo còn trộn ngô, cao lương mới miễn cưỡng coi như đủ no.

Từ nhỏ nhà A Linh đã tốt vì thế cô ấy không thể hiểu tình nghĩa vượt khó vượt khổ từ nhỏ của anh em chúng tôi.”
Tống Oánh trợn mắt cứng họng, không biết phản bác thế nào.
Lâm Võ Phong rót đầy chén rượu không trước mặt Trang Siêu Anh và nói, “Thầy Trang, khi chúng ta còn nhỏ nhà ai mà chẳng thế.

Mọi người đều ngậm đắng nuốt cay mới tới ngày hôm nay, anh quan tâm anh chị em của mình cũng được nhưng đừng để con mình phải cùng hy sinh.


Anh đã phải chịu khổ thì cũng đừng để con mình phải chịu nỗi khổ ấy.”
Lâm Võ Phong nói rất thành khẩn, “Người làm mẹ đau lòng cho con mình là đương nhiên, chị Linh vì Đồ Nam và Tiêu Đình nên mới tranh cãi với anh.”
Lâm Võ Phong bĩu môi về phía nhà họ Ngô ở đối diện và nói, “Anh xem lão Ngô đi, sau khi tái hôn trong nhà ấy sạch sẽ, vợ chồng hòa thuận, chưa bao giờ gân cổ cãi nhau.

Nhưng nếu nhìn kỹ anh sẽ thấy người xếp hàng hứng gió lạnh mua thịt là San San, còn Tiểu Mẫn lại được ở nhà ngủ.”
Lâm Võ Phong tự nhấp một ngụm rượu mới nói tiếp, “Ngày đó nhà tôi làm màn thầu, Tiểu Quân vừa lúc tới tìm Đống Triết chơi thế là cũng ăn với cả nhà.

Ôi mẹ ơi, thằng nhóc con mới ba tuổi mà ăn một hơi ba cái màn thầu, nó còn nói đã lâu chưa được ăn màn thầu.

Anh ngẫm lại đi, cháu anh tới trong nhà thì sẽ ăn vào định lượng lương thực của Đồ Nam và Tiêu Đình, chị Linh không sợ bản thân chịu khổ nhưng lại sợ bọn nhỏ chịu đói mới cãi nhau với anh.”
Tống Oánh thầm hò reo trong lòng, Lâm Võ Phong nhìn tẩm ngẩm tầm ngầm thế thôi nhưng lời kia quá là có trình độ.
Trang Siêu Anh không hề hé răng.

Trước tết Trang Siêu Anh đi một chuyến tới Thường Châu khuyên Hoàng Linh và hai đứa nhỏ trở về.
Anh em nhà họ Trang mang về một túi bánh quy kiểu mới thật to —— bánh được làm thành hình dạng các loài động vật khác nhau.

Trang Đồ Nam ra cửa tìm bạn cùng lớp chơi, bọn nhỏ trong hẻm nhỏ thì vây quanh Trang Tiêu Đình vừa ăn bánh quy vừa nghe cô nhóc kể chuyện biết được mấy ngày nay.
“Có một loại bánh bột mỳ gọi là bánh kem, khá giống bánh trứng gà nhưng càng mềm xốp hơn.”
“Nhà ông ngoại tớ có TV, ông rất thích xem “Bản tin thời sự” vào 7 giờ tối hàng ngày, Ông còn bắt tớ và anh tớ ngồi xem cùng.”
Ngô San San nói, “Thầy giáo chính trị của bọn chị cũng từng nói tết Nguyên Đán năm nay sẽ có tiết mục mới, trong đó đưa tin quan trọng trên cả nước và thế giới, là một chương trình đặc biệt hay.”
Trang Tiêu Đình nhỏ giọng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy khát khao và chờ mong, “Ở trong tin tức tớ thấy chợ hoa ở Quảng Châu.

Nơi ấy thời tiết ấm áp nên chợ hoa có bao nhiêu là loài hoa tớ không biết tên.”
Trang Tiêu Đình nghĩ nghĩ và bổ sung thêm, “Ga tàu hỏa ở Quảng Châu vừa to lại đẹp, còn có thang máy với tay vịn hiện đại.

Người ta đứng vào thang máy là có thể lên tầng hai mà không cần đi.

(Hãy đọc thử truyện Đào gia thôn của trang Rừng Hổ Phách) Ông ngoại nói cả nước tổng cộng chỉ có hai cái thang máy tay vịn thế này.”
Lâm Đống Triết xen mồm, “Nhà họ Trương cũng mới vừa mua TV đó, tối nay chúng ta cũng tới xem《 Bản Tin Thời Sự 》đi.”

Mùng một đến mùng bảy là ngày lành đi thăm bạn bè người thân.
Mùng một cả nhà Trang Siêu Anh tới nhà ông bà nội ăn tết.
Ngày mùng hai cả nhà Ngô Kiến Quốc tới nhà mẹ đẻ của Trương A Muội thăm người thân.
Tới mùng ba cả ba nhà Trang, Lâm, và Ngô tụ hội ăn một bữa cơm trưa.
Người lớn nói chuyện trời đất, bọn nhỏ ở bên cạnh chơi đùa cực vui vẻ.

Đợi khách khứa đi rồi Tống Oánh mở bao lì xì của Lâm Đống Triết sau đó giận tím mặt.
Người lớn các nhà đã bàn bạc và đối xử bình đẳng với đám nhỏ, mỗi bao lì xì sẽ để một tệ.

Tống Oánh mở hai bao lì xì Lâm Đống Triết nhận được thì một bao là đồng một tệ mới tinh, còn bao kia cũng là một tệ nhưng lại là tín phiếu nhà nước.
Tín phiếu nhà nước không thể giao dịch, không tiện lưu thông, nhà nào cũng có một đống tín phiếu không biết làm gì.

Tống Oánh nhìn tín phiếu nhà nước mà tức giận đến độ cả người run lên, “Em tặng năm bao lì xì mất năm tệ, lại chỉ thu được có một tệ, còn một tệ là tín phiếu nhà nước.

Tết nhất mà em còn tiêu tiền khiến bản thân phải ngột ngạt thế này đây!”
Lâm Võ Phong vội vàng khuyên giải an ủi, “Em nói nhỏ thôi, cẩn thận…… cẩn thận bị nghe thấy.”

Tống Oánh chém đinh chặt sắt, “Không phải chị Linh, tuyệt đối không phải chị Linh.”
Tống Oánh càng nghĩ càng giận, “Không cần nghĩ cũng biết chính là Trương A Muội.

Chính cô ta đề nghị tặng lì xì cho đám nhỏ, trong khi nhà đó có 3 đứa, nhà mình có mỗi một đứa.


“Ba chấp một còn chưa tính, cô ta còn đưa tín phiếu nhà nước cho nhà mình, có tiêu được đâu.”
“Em cho con nhà ấy ba bao lì xì ba tệ thế mà người ta lại coi em như con ngốc mà đưa tín phiếu nhà nước đây này!”
……
Lâm Võ Phong khuyên can mãi mới miễn cưỡng trấn an được Tống Oánh.

Tiếng oán giận của Tống Oánh loáng thoáng truyền tới nhà họ Trang ở bên cạnh.

Trang Siêu Anh oán trách vợ, “Em xem em làm việc gì đi, nếu Tống Oánh biết một tệ tín phiếu nhà nước kia là do em đưa thì hai người về sau làm sao còn nhìn mặt nhau nữa?”
Hoàng Linh chột dạ, “Không phải em tức A Muội nên mới thế sao? Mỗi đứa nhỏ một bao lì xì, nhà cô ấy là nhiều trẻ con nhất……”
Hoàng Linh lắc lắc tay, “Cũng không phải chuyện nhiều người hay ít mà em tức vì cô ta coi người khác như kẻ ngốc.

Cô ta đề nghị một đứa một bao lì xì, nhà mình ít trẻ con nên em cũng không tiện phản đối, mà nhà họ Lâm càng ít hơn vì thế Tống Oánh càng không tiện phản đối.

Hai người bọn em biết rõ cô ta chiếm lợi nhưng cũng chỉ có thể đồng ý, em tức là tức cái ấy.”
Hoàng Linh hậm hực, “Hơn nữa, em không quen nhìn A Muội bắt San San đi xếp hàng mua thịt và để con gái mình ở nhà ngủ.”
Trang Siêu Anh dở khóc dở cười, “Lão Ngô cũng chưa nói cái gì cơ mà.”
Hoàng Linh ảo não, “Em chỉ chuẩn bị có một bao tín phiếu nhà nước định đưa cho Tiểu Mẫn, chỉ tại anh nhanh tay đưa cho Đống Triết.”
Trang Siêu Anh trừng mắt nhìn vợ một cái, “Hồ đồ, may là Đống Triết cầm, bằng không một nhà lão Ngô về nhà mở bao lì xì ra thấy San San và Tiểu Quân là nhân dân tệ còn A Mẫn là tín phiếu nhà nước thì Trương A Muội sẽ nhìn hàng xóm như chúng ta bằng ánh mắt gì?”
Trang Siêu Anh thở dài, “Sao em lại thế chứ?!”
Trang Siêu Anh thốt ra một câu này khiến Hoàng Linh vốn đang chột dạ lập tức bùng nổ, “Em chính là không thể nhìn cha mẹ bất công con cái, khổ đứa này thương đứa kia.

Em thế đó anh có ý kiến gì?!”
Hoàng Linh luôn ôn hòa nay lại học cách ngấm ngầm hại người khiến Trang Siêu Anh cảm thấy vợ mình đột nhiên trở nên xa lạ, biến thành một người mà anh không quen.

Trong một khắc bản năng của anh trỗi dậy, anh phát hiện ra Hoàng Linh có vẻ không còn sợ cãi nhau nữa, chỉ cần anh nói thêm một câu là hai người nhất định sẽ cãi vã.
Vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nên Trang Siêu Anh ngậm chặt miệng.

Cho Lâm Đống Triết một tệ tín phiếu nhà nước nên trong lòng Trang Siêu Anh thực băn khoăn.
Nhà sách Tân Hoa lúc này còn lưa thưa sách, tài liệu học tập cũng không đầy đủ, đương nhiên tài liệu tham khảo càng thiếu.

Năm trước lợi dụng chức vụ anh cầm một cuốn ‘những đề toán học thú vị của tiểu học’ từ Phòng Giáo Vụ.

Vốn anh lấy cho Trang Tiêu Đình nhưng hiện tại anh định mang cho Lâm Đống Triết coi như đền bù cho thằng bé.
Lúc mẹ con nhà họ Lâm tới cửa nói chuyện phiếm Trang Siêu Anh mang cuốn sách kia ra trịnh trọng tặng cho Lâm Đống Triết và nói, “Đống Triết, đây là quà năm mới chú tặng cháu nè!”
Lâm Đống Triết không thể tin được mà nhìn Trang Siêu Anh.
Hoàng Linh, Tống Oánh và anh em nhà họ Trang đều thấy được một màn không thể tin tưởng được —— đôi mắt một mí của Lâm Đống Triết càng mở càng to, cuối cùng tròn xoe như hai hạt nhãn.
 
------oOo------.