Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 57: Papa nói chúng ta có thể ở cùng nhau



"Là papa, giống như mama sao ạ?" Tay nhỏ chùi nước mắt, Hiểu Minh thông minh hỏi, Trịnh Thành Dương cưng chiều bồng trên tay gật đầu "Đúng vậy, sau này con sống cùng ba."

"Và cả mama nữa" Hiểu Minh nở môi cười, đôi mắt vô cùng mong chờ, Trịnh Thành Dương một giây ngưng động, dùng ôn nhu thay thế "Ừm."

Con bé nghe thế mừng rỡ, tay câu lấy Trịnh Thành Dương, Trịnh Thành Dương mang Hiểu Minh về Trịnh gia.

Khi Phương Hoa tỉnh lại, nhìn hai chị hầu sau năm năm, chỉ có nụ cười bất lực. Vẫn là căn phòng này, hai người hầu này, giống y hệt năm năm trước.

Điện thoại nằm trên tủ đầu giường rung lên, vừa rồi vì giằng co với Trịnh Thành Dương màn hình đã bị vỡ.

Chị hầu Kim Ngân khẽ dịu dàng "Chị đi chuẩn bị đồ ăn cho em."

Cả chị Mỹ Anh cũng mau mau rời, nhường không gian yên tĩnh để Phương Hoa nghe điện thoại. Hai chị ấy vẫn như vậy, vẫn là nét dịu dàng như năm ấy, dịu dàng lo lắng cho cô. Cầm lấy điện thoại, Phương Hoa khởi động cổ họng à hem hai tiếng để giọng nói không bị khàn, vui vẻ bật tiếng "Alo mẹ, con nghe nè."

"Phương Hoa Phương Hoa" Nghe giọng Phương Hoa, bà Phương mừng rỡ khôn siết "Mẹ nhớ con lắm."

"Mới gặp con vài hôm trước đã nhớ con rồi" Phương Hoa ngạc nhiên, bà Phương liền làm nũng "Nhớ chứ, Phương Hoa nói vậy là không nhớ mẹ sao?"

Phương Hoa hít hít chiếc mũi, nghe giọng nói của mẹ bỗng dưng đau lòng cay mắt "Con đơn nhiên nhớ rồi, mẹ vẫn khoẻ chứ?"

Bà Phương vui vẻ, vô tư "Vẫn khoẻ, mẹ rất chăm uống thuốc đó, rất nghe lời bác sĩ đó."

"Vậy thì tốt" Phương Hoa vui mừng, đôi mắt long lanh nước mắt trầm tư vào điện thoại "Như vậy sẽ mau mau khoẻ lại rồi."

"Phương Hoa thì sao? Con vẫn khoẻ chứ?" Bà Phương hỏi, nghe thấy một âm thanh thở nặng trĩu cùng giọng nói khẽ khàn "Con vẫn khoẻ..."

"Thật không?" Giọng nói bà Phương lo lắng "Giọng con nghe lạ quá, giống như đang khóc đó."

"Con không có khóc" Phương Hoa chùi nhanh chiếc mũi đang nghẹn ngào, bật cười vui tươi "Con là ai mà có thể khóc kia chứ, phải không chị Phương?"

Đúng rồi ah, Phương Hoa của bà không dễ khóc đâu, bà lại nghĩ chuyện linh tinh, vội vàng cười "Đúng đúng, ah đến giờ uống thuốc rồi, mẹ cúp nhé?"

"Vâng" Phương Hoa đáp nhanh "Mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ đó."

Đầu dây vang lên một âm đồng tình, sau đó cúp máy, Phương Hoa hạ xuống bàn tay cầm điện thoại. Chiếc điện thoại này, hôm nay sau lại nặng quá, khiến cô không cầm nổi nữa. Phương Hoa thở dài, những giọt nước mắt trong suốt rơi lặng thầm.

Một Phương Hoa không dễ dàng khóc lóc ư? Đó chỉ là đã từng thôi, của thời gia đình cùng sung túc, đầm ấm. Khi ấy, vì gia đình danh giá, có ba mẹ yêu thương, có anh trai cưng chiều, nào đâu phải suy nghĩ chuyện gì.

Nào đâu có phiền muộn có thể khiến cô bật khóc, còn bây giờ thì hoàn toàn khác, cho nên Phương Hoa cũng không giống là Phương Hoa kiên cường, cứng rắn của khi xưa nữa.

Chỉ cần tâm động một lúc, là nước mắt vô tình rơi như thế thôi.

Phòng Trịnh Thành Tâm, chị Thành Tâm tức giận ngồi ở sofa, đôi mắt hậm hực trừng trừng, Lâm Khả My lẽo đẽo theo sau chị năn nỉ ỉ ôi "Thôi mà chị."

"Chỉ là anh Dương tức giận quá thôi" Lâm Khả My nhẹ nhàng vuốt ve cơn giận chị Trịnh, Trịnh Thành Tâm bực bội trừng mắt đẹp "Giận quá thì có thể đối xử với chị như thế sao?"

"Thôi mà thôi mà" Lâm Khả My nắm lấy cánh tay của Trịnh Thành Tâm ôm ấp "Chuyện cô ta mang thai thì đơn nhiên anh Dương rất rất tức giận rồi, chị bỏ qua cho ảnh đi."

"Hừ..." Trịnh Thành Tâm mới không dễ dàng bỏ qua như thế.

"Hôm nay em đến chơi mà" Lâm Khả My bĩu môi "Chị giận như vậy, em buồn đó."

"Hừ" Trịnh Thành Tâm liếc mắt, Lâm Khả My nũng nịu "Chị..."

Trịnh Thành Tâm mím môi, trong tâm trí chỉ đang cố tìm cách giải quyết chuyện giữa Phương Hoa và Trịnh Thành Dương. Nhưng càng suy nghĩ lại càng thêm rối, Trịnh Thành Dương cũng không để chị nhúng tay vào.

Có con sao? Năm đó Phương Hoa rời đi, nếu sinh con thì đứa bé năm nay cũng đã ba bốn tuổi.

Khoan đã, có khi nào là đứa bé ở tiệm hoa không, hình ảnh con bé chạy đến ôm chân Phương Hoa cười tíu tích, còn rất dẻo miệng tặng chị một bông hoa.

Có khi nào là đứa bé đó không? Nói ra thì đứa bé đó có thừa hưởng hai chiếc má bánh bao chiều giống Phương Hoa, có thể lắm chứ. Cái đứa bé đáng yêu như vậy nếu là cháu của chị, chị sẽ cưng chiều đến tận nóc nhà đấy.

Trịnh Thành Dương ôm Hiểu Minh về Trịnh gia, vì con bé muốn nhanh gặp mẹ, nên Trịnh Thành Dương bồng thẳng đến phòng Phương Hoa. Nhìn thấy mẹ, Hiểu Minh liền hí hí cười, chạy lon ton đến leo lên giường ôm chầm lấy người Phương Hoa.

"Mẹ đi lâu" Trách móc một câu, Phương Hoa nhìn cặp mắt to tròn còn hoen đỏ, trêu ghẹo "Có phải vì mẹ đi lâu nên khóc không?"

"Hựm" Hiệu Minh bậm môi, giận dỗi, Phương Hoa cưng chiều thơm thơm má, bé con mới chịu bỏ xuống gương mặt hơn dỗi, vui vẻ "Papa nói chúng ta có thể ở cùng nhau đó."

Papa? Phương Hoa đông cứng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông phía trước, lại nhìn sang Hiểu Minh.

Nhanh như vậy, đã gọi anh là ba rồi sao?