Nhỏ Cùng Bàn!!! Em Yêu Chị

Chương 50



Trở lại với Ôn Nhị và Gia Linh.Sau khi trở về resort Ôn Nhị cũng cõng Gia Linh về phòng đặt cô ngồi xuống giường rồi ngồi lục tung cái bịt thuốc mà mình mới mua trên đường về. Ôn Nhị cẩn thận tháo khăn tay băng vết thương cho Gia Linh ra rồi mở chay thuốc xát trùng. Nó nhìn vết thương đăm đăm mà trán nổi mồ hôi hột, mặt dù thuốc khử trùng đã được thấm vào bông gòn nhưng tay Ôn Nhị cứ run rẩy như không có sức.

Gia Linh nhìn Ôn Nhị đang lo lắng cho mình sợ mình đau mà không dám xử lí vết thương nên liền lên tiếng hỏi:

- Trước giờ chưa bao giờ làm à?

- Lần đầu tiên.

Ôn nhị vẫn không nhìn cô trong đầu nghĩ gì đó mà nghiêm túc buông lời. Câu nói bình thường khiến cho Gia Linh có chút gì đó vui vui.

- hi.Không sao đâu. em làm đại đi. nếu chần chừ một lát tôi sẽ cưa chân đó.

Gia Linh thì có ý chọc ghẹo Ôn Nhị nhưng tâm người kia thì thập phần lo lắng.

- Tôi không muốn chị bị đau...dù chỉ là 1 chút.

Nói rồi Ôn Nhị nhẹ nhàng cân nhắc xử lí vết thương vừa khử trùng miệng cứ thổi nhè nhẹ vào vết thương cho Gia Linh. Một lúc sau cũng xử lí xong cả hai mới nhanh đi ngủ.

Nhưng cả hai nằm xuống lại chẳng ai chớp mắt được người thì ngại ngùng người tâm đang dao động.Một lúc sau đến giữa khuya Gia Linh bức rức quá nên đành lên tiếng trước.

- Tại sao biết tôi yêu Hạ Vi mà em vẫn muốn bên tôi?

Gia Linh xoay mặt qua nhìn người bên cạnh đang đưa mặt vô hồn nhìn trần nhà mà hỏi.Nghe câu hỏi đôi mắt Ôn Nhị vội bối rồi một lúc rồi mới lên tiếng:

- Vậy vì sao chị vẫn muốn bên Hạ Vi khi Hạ Vi chỉ yêu Hi Chi.?

Câu hỏi ngược cuả Ôn Nhị như một trận gián đòn xuống khiến Gia Linh mở to mắt bất ngờ. Cô tự hỏi tại sao vẫn bên Hạ Vi dù biết Hạ Vi không yêu mình. Hay chỉ là đó là một thói quen suốt mấy năm qua rồi.

Gia Linh im lặng chìm vào suy nghĩ như vậy Ôn nhị cũng không lên tiếng. Cả căn phòng đều bao trùm trong im lặng. Một lúc sao Ôn Nhị xoay qua thì cô gái kia từ khi nào đã ngủ thiếp đi rồi.

- Bên chị...vì em muốn em là người khiến chị hạnh phúc chứ không phải ai khác.

Ôn Nhị nhìn Gia Linh ôn nhu thỏ thẻ rồi kéo mền lên đắp cho cô. Lúc này không hiểu vì sao nó lại khom xuống hôn lên đôi môi Gia Linh một cái nhẹ nhàng rồi dứt ra. Gia Linh không phải đã ngủ đâu nhưng cô vẫn giả bộ như không biết gì rồi cự mình xoay lưng lại với Ôn Nhị mới kịp mở mắt ra. hai má cô trong ánh đèn phòng lộ lên hết hai má ửng đỏ tim cũng đập nhanh bất thường.

***

Hạ Vi rời đi cho đến khuya mọi người ai nấy về phòng ngủ nó mới trở về. Nó đi vào thấy Hi Chi đã nằm trên giường nhắm mắt. Nó nhẹ nhàng đóng cửa rồi vào tắm mới trở ra, nhẹ nhàng đi tới ghế ngồi dựa lưng nghiêng đầu nhìn gương mặt Hi Chi.

- (Tiểu Khúc...tôi nhớ rất rõ lần đầu chúng ta gặp nhau. Khi đó em ương bướng thế nào.Lúc tôi hôn em trước mặt bao nhiêu người...em đã tức giận thế nào. Chúng ta đã từng cùng nhau đấu tranh bảo vệ tình cảm này. Thế nhưng cuối cùng chính chúng ta đã phá bỏ nó....hi.tôi gặp được em ở thời điểm tuổi đẹp nhất.Ấy thế mà không có cách nào giữ em bên mình.Tiểu Khúc!!!....chúng ta sau này không thể đến được với nhau.Tôi không sợ những ngày không em bên cạnh.Tôi chỉ sợ, dù cho nhiều năm về sau..tôi cũng không thể quên được em.)

nó ngồi nhìn cô một lúc lâu mới chịu đi đến giường nằm xuống. Họ đã ngủ cùng nhau bao nhiêu lần nhưng sao lần này cảm giác lại ái ngại và khó hiểu đến lạ. Nó nằm xuống thì Hi Chi liền cự mình nhít xa nó một chút. Nó thấy vậy biết ngay cô chưa ngủ nên liền buồn lên tiếng:

- Nếu em thấy ngại....tôi ra xe ngủ cũng được.

- Không có...chỉ là tôi lạ chỗ thôi.( chị có biết em muốn ôm chị thế nào không? em muốn nép vào lòng chị. muốn chị dỗ dành em. Làm sao mà có thể ngại cơ chứ.)

Hi Chi thật ra sợ nó không thích nên mới sích xa một chút thôi. Có ai ngờ kẻ ngốc kia lại nghĩ khác. Nó nhìn bóng lưng Hi Chi đang đối diện mình mà tâm đau đến khó thở. Nó vội xoay người qua ôm cô vào lòng mình. Nó ôm cô khiến Hi Chi trố mắt vì bất ngờ không hiểu sao nó làm như vậy, có phải tâm linh tương thông khi cô vừa muốn nó ôm thì nó đã ôm cô.

- Hôm nay thôi...Để tôi ôm em một lần cuối được không?

Hạ Vi phía sau đầu Hi chi giọng bi thương nói vào tai cô khiến tim Hi Chi bất giác nhói lên cô không cố gắng thoát khỏi nó nữa mà lại xoay người lại ôm nó rút vào ngực nó như những ngày cả hai chưa chia tay vậy.

Hạ Vi phía trên nước mắt lăn dài tay cứ ôm Hi Chi như vậy không hề nới lỏng tay chút nào. Hi Chi cũng vậy ôm nó vào lòng tận hưởng mùi hương quen thuộc mà bấy lâu nay cô luôn rất nhớ. Cả hai cứ ôm nhau như vậy cho tới khi trời gần sáng nó mới buông cô ra dặt cô nằm ngay ngắn rồi vào trong tắm thay đồ.

Hạ Vi thu dọn mọi thứ xong xuôi rồi mới lại giường ngồi xuống cạnh Hi Chi mà nhìn cô lần cuối.

- Tạm biệt, đừng gặp lại nhau nữa

Hạ Vi buông 1 câu rồi nhẹ nhàng hôn xuống trán Hi Chi 1 cái sao đó kéo vali rời đi.

Tới trưa Hi Chi tỉnh dậy thì nhìn quanh căn phòng không thấy Hạ Vi đâu hết liền trong lòng nghỉ là nó chỉ đi ra ngoài thôi. Cô đi lại tủ mở ra lấy đồ đi tắm chuẩn bị trở về trường thì lúc này tay chân cô mới thật bũng rủng trong tủ tất cả đồ của Hạ Vi đều biến mất hết. Hi Chi hốt hoảng chạy ra ngoài bãi xe thì xe của nó cũng không còn đó. Cô bần thần nhớ chuyện tối qua rồi hiểu ra mọi việc.

***

Sau khi thu dọn xong mọi người ăn trưa rồi lên xe trở về.Trở về trời cũng chập tối rồi nên chẳng ai thèm nán lại nhà ai chơi hết

TRƯƠNG GIA

Có lẽ sau bao nhiêu tổn thương nơi này không còn gì để níu nó ở lại nữa. Nó mạnh mẽ nhưng hằng ngày đi học cứ thấy Hi Chi cạnh Thiên Nhân thì nó lại không vui. Nhưng nó cứ chịu đựng ngày này tới ngày khác. Và bây giờ nó không chịu nổi nữa rồi. Nên quyết định ra đi có lẽ là cách cuối cùng rồi.

Hạ Vi liền sang phòng Gia Linh tìm cô nói chuyện. Nó thấy cô đang ngồi trên giường bấm điện thoại nên liền đi tới ngồi xuống giường cạnh Gia Linh

- Gia Linh...ngày mai tớ sẽ về Mĩ. Cậu có đi cùng không?

Hạ Vi nhìn Gia Linh ôn nhu hỏi chuyện. Câu hỏi này khiến Gia Linh trố mắt vì bất ngờ. Cô vừa từ Mĩ về tìm nó vừa được 1 tháng. Giờ nó lại muốn trở về Mĩ.

- Cậu nói gì? về Mỹ...tại sao lại gấp như vậy rồi Vĩ Đình và đám người kia biết chưa?

Gia Linh vẻ mặt khó hiểu nhìn nó hỏi.

- Chưa. Cậu là người tớ nói đầu tiên. Tớ quyết định về Mỹ kinh doanh công việc của mẹ ở bên đó.

Hạ Vi nhìn Gia Linh ánh mắt cương quyết nói chuyện.

- được..Cậu đi đâu tớ sẽ đi đó.

- hi.Tớ biết ngay mà..nên đã mua vé sẵn cho cậu luôn này.

- hi. Nếu tớ không đi thì sao?

- Không đi...tớ sẽ bắc cóc lên máy bay chứ sao?..thôi thu sếp đi.mai sẽ bay sớm đó.

Nói rồi nó về phòng cho Gia Linh thu xếp đồ đạt. Nó mệt mỏi nằm xuống giường rồi mở điện thoại nhìn tắm hình bên trong mà mặt buồn đi.

- Tiểu Khúc!!! Tôi luôn nghĩ mình hiểu em, hiểu rõ mọi thứ về em. Nhưng tôi sai rồi...tôi không hiểu em, không hiểu 1 chút nào cả. Có bao giờ em yêu tôi chưa? 1 chút thôi..có không em? Chắc không rồi...Vì nếu em yêu tôi thì em đã không gạt tôi...không ngủ với tên khốn đó....

- Khúc Hi Chi...nếu em không hạnh phúc...tôi sẽ gϊếŧ chết em...hic...

Hạ Vi tay siếc chặc điện thoại cắn răng tự dưng hai hàng nước mắt lăn dài rơi xuống má. Nó nhớ cô, nhớ mọi thứ cũng nhớ luôn hình ảnh đau khổ mà cô nhọc công tặng cho nó. Nó buông tay, và quyết chỉ là lần cuối nó nghĩ về cô.