Nhất Thế Tích Hoàng

Chương 43: Báo ân



Ảo cảnh cũng không phải là kết giới, người bên trong ảo cảnh không thể tưởng tượng tiếp theo mắt thấy được là vật gì, người phương nào, cảnh gì, nhưng ảo cảnh nơi này không giống, chỉ là che lấp cảnh ban đầu, không tổn thương người.

Ánh mắt Ôn Ngọc rơi vào hư không, sau khi suy nghĩ giây lát, vận chuyển linh lực, muốn phá ảo thuật, nàng cảnh giới cạn, không bằng Ôn Tịnh, nhưng kinh nghiệm thực chiến mạnh hơn nàng, váy dài vung lên, chưởng lực vung ra như trận gió thổi qua, không hề chấn động tới sóng lớn.

Vẫn là nàng đem ảo cảnh nhìn ra đơn giản chút, các nàng ở đây lưu lại hồi lâu, cũng nhìn không thấu chỗ sơ hở, nếu vòng quanh tiếp nữa, chỉ sợ người thi pháp, tăng thêm hiểm khó. Lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết.

Nghĩ đến chỗ này, Ôn Ngọc không muốn phá pháp thuật, mang theo Ôn Tịnh muốn rời đi.

Hai người mới vừa bước ra một bước, thì cảm thấy lưng núi rung động, vẻ mặt Ôn Ngọc trở nên nghiêm túc, chưởng phong mạnh mẽ vung đến, đi không được, chỉ đành chuyển động linh lực, bảo vệ bản thân.

Trong phút chốc, lá cây giữa núi tan mất, khí tức cực nóng bao phủ mà đến, linh lực mạnh mẽ, là thật sự khiến người sợ hãi. Ôn Tịnh không dám xem thường nữa, khi muốn nghĩ cách đột phá, rừng cây dày đặc trước mắt biến mất, hiện ra một tòa nhà trúc, chính là ngày đó nàng xây.

Nhìn xa nữa, ngoài mấy trượng, đứng một người, lụa mỏng tím nhạt, eo không treo ngọc bội, sợi tóc đen sì buông xuống, mặc dù không trâm vòng, ngược lại cùng cô thêm mấy phần đạm bạc yên tĩnh, ngưng tụ một thân sương tuyết, hiện ra vẻ thương xót.

Ôn Tịnh muốn tiến lên, bị a nương ngăn cản, nàng không biết bệ hạ vì sao ở đây, tám chín phần mười mà đến cùng với hai người nàng, nàng lo lắng, tự dưng tiết lộ hành tung của A Lạc.

Trước cửa nhà trúc đồng dạng một người, phong thần như ngọc, trên người một bộ bào xanh, trường kiếm cầm tay, vắt ngang nắm trong tay, trong mắt lộ ra sát ý, làm như không muốn nói nhiều cùng người, lại càng không nguyện để người vào trong nhà trúc.

Y Thượng Vân nhàn nhạt quét nhìn hắn một chút, ánh mắt có chút khoan dung, vẫn chưa đem ảo thuật vừa rồi để ở trong lòng, chỉ nói: "Bàn về ảo thuật, đại tế tư mới là người giảo hoạt bên trong Thái Nhất Môn, mà ngươi chẳng qua tài vặt."

Dung nhan Phù Vân lạnh lẽo như hàn băng, vẫn chưa thoái nhượng, vừa rồi hắn thấy rõ, người này trong vung tay áo thì phá pháp thuật của hắn, thực sự sâu không lường được. Nhưng hắn không biết người này là ai, hai người cảnh giới một trời một vực, không thể xem thường.

Hắn muốn dùng ảo thuật nữa, nhưng bị linh lực cô gái trước mắt mạnh mẽ kinh sợ, chỉ sợ đại tế tư ở đây, ảo thuật cũng không cách nào nhốt lại người này. Hắn vứt bỏ ảo thuật, linh lực truyền vào bên trong kiếm, tồn trữ sức mạnh. Vung kiếm chém về phía người kia. Chiêu kiếm này, rất nhiều uy lực phách thiên trảm địa, Tây Sơn bọn họ đứng cùng rung động theo, trên cây còn sót lại vài miếng lá cây cũng bị đánh rơi xuống.

Vẻ mặt Y Thượng Vân trở nên nghiêm túc, cô không quen dùng binh khí, chỉ ra chiêu chống đỡ, sai biệt giữa linh lực, liền che giấu không được rồi.

Phù Vân sau khi bị đánh lui, thân pháp không loạn, nhưng Y Thượng Vân tốc chiến tốc thắng, linh lực càng bá đạo hơn, đem linh khí bốn phía Phù Vân đều bổ ra, lại ra tay liền có thể lấy tính mạng.

Ôn Tịnh xem cuộc chiến, trong lòng càng thán phục, mắt thấy Phù Vân tự thân khó bảo toàn, còn đang chống lại, vội kêu: "Bệ hạ, hạ thủ lưu tình!"

Nghe vậy, thần sắc Y Thượng vân hơi lạnh lẽo, mặt mày tức giận tản đi, người này linh lực không thấp, cùng A Lạc lúc trước đều không phân cao thấp, chắc là người Thái Nhất Môn, lại là Thuần Dương, chắc là một trong 12 tư mệnh.

Cô mặc dù rút tay, uy lực vẫn còn, Phù Vân bị đòn nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng chịu ảnh hưởng, linh lực hỗn loạn, một ngụm máu tươi phun ra, nếu không có lấy kiếm trụ đất, chắc chắn ngã xuống.

Giữa hai lông mày tuôn ra chán nản, Phi Nhứ trong phòng nhìn thấy, vội muốn ngăn cản Y Thượng Vân, nếu như không có Ôn Tịnh ra tay ngăn cản, chỉ sợ lại muốn động thủ, nàng đem Phi Nhứ kéo qua, trầm giọng nói: "Bệ hạ ở đây. Phù Vân đều đánh không lại, đừng làm loạn thêm, mau để cho thiếu tư mệnh các ngươi ra ngoài."

Tự dưng bị quấy nhiễu, Phi Nhứ cáu giận, tiếp đó nói: "Ta từ lâu đã nói, bên trong Thái Nhất Môn không có thiếu tư mệnh nữa."

Đối mặt bước chân của Y Thượng Vân dừng lại, ánh mắt rơi vào nhà trúc bọn họ liều mạng bảo vệ, trái tim nhảy lên đều tựa như chậm một nhịp, trong phòng nếu như không có người, bọn họ sẽ không cùng cô chống lại như vậy.

Cô không muốn cùng người tranh chấp, nhấc chân đi vào, Phù Vân muốn ngăn lại là không có khí lực, Phi Nhứ không quen biết người này, đánh bạo ngăn ở cửa phòng, nhấc cằm lên, không cam lòng nói: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào, trước thì vô cớ tổn thương người, sau thì xông vào nhà, ngươi.."

Chưa nói xong, Ôn Tịnh che miệng nàng lại, trầm giọng nói: "Đây là mẫu thân của thiếu tư mệnh các ngươi, tiểu tỷ tỷ, đừng làm loạn thêm."

Nàng cũng không nguyện bệ hạ tới đây, nhưng mà chỉ bằng lực lượng hai người họ, không cách nào ngăn cản bệ hạ, chi bằng bảo tồn thực lực.



Không người còn dám cản, Y Thượng Vân nhấc chân bước vào, nhớ tới cái gì, lại quay người lại, ném bình đan dược cho Phi Nhứ, nói "Trẫm cũng không phải là người lạm sát kẻ vô tội, nếu không có hắn ngăn cản, trẫm sẽ không đả thương hắn."

Truyện được đăng tại dembuon.vn

Phù Vân biết được mang theo bên người Chu đế tất là thuốc hay, rầm rì một tiếng, chưa dám nói nhiều, đút Phù Vân uống.

Trong phòng tia sáng lờ mờ, nhà trúc trang trí đơn giản, chẳng qua là cái bàn tầm thường, bên trong bày một giường, cả bức bình phong đều không có.

Người trên giường nhỏ, hô hấp yếu ớt, tính mạng vẫn còn, trong lòng Y Thượng Vân vui mừng, bước nhanh đến gần, sau khi thăm dò mạch đập của nàng, vui mừng trong chớp mắt biến mất, ngưng thần đi thăm dò, kinh mạch trong cơ thể đứt đoạn, so với trước còn bết bát hơn.

Cô vặn chặt lông mày, nắm lấy lòng bàn tay của A Lạc, đem linh lực truyền cho nàng, trước mắt tia sáng đen tối, khiến người hồi hộp. Cô liên tục kêu mấy tiếng, cũng không có người đáp lại cô, cả đầu ngón tay cũng không từng động đậy.

Phi Nhứ đi tới, thấy lo lắng dâng lên trên mặt Chu đế, nàng liền đem chuyện gần đây nói cho cô nghe, khi nghe được không phân biệt màu sắc, Y Thượng Vân nghiêng mắt nhìn nàng, mang theo uy nghi hiển hách của đế vương, dọa đến nàng lui về phía sau, nói: "Nàng gạt chúng ta, là nàng đem váy đỏ của ta coi như váy đen, ta mới hiểu được.".

||||| Truyện đề cử: Hương Vị Mật Ngọt |||||

Thiếu tư mệnh hôn mê, Phi Nhứ cũng gấp, lại nói: "Linh lực vốn là chống đỡ cho nàng, mất đi linh lực cũng là thôi, nàng đem Huyết Ngọc Lệnh cũng cho đại tế tư, nàng lấy tinh huyết cung dưỡng hơn mười năm, hai thứ cơ hồ làm một thể, mạnh mẽ rời thể, vốn là thương tổn rất lớn, phong hàn vào cơ thể, thì là như vậy."

Ôn Ngọc đến gần, nhìn chăm chú Y Thượng Vân lo lắng không cách nào che giấu giữa lông mày, hỏi: "Bệ hạ, có hồi cung hay không?"

Y Thượng Vân lắc đầu, A Lạc hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, cô xoa trán của nàng, lạnh nhạt nói: "Hồi cung vô ích, trẫm ở đây chờ chút, ngươi cùng Ôn Tịnh về trước đi, bên trong triều đình đại sự đều do ngươi đi đầu quyết đoán, chuyện lớn nữa báo cho trẫm biết."

Đây nào là "chờ chút', Ôn Ngọc gật đầu, mang theo Ôn Tịnh rời đi, Ôn Tịnh không muốn đi, ba bước quay đầu, ra hiệu Phi Nhứ chớ làm bệ hạ tức giận.

Phi Nhứ sáng tỏ, chỉ đành đỡ a huynh đi trong phòng nghỉ ngơi, nàng không biết Chu đế muốn làm cái gì, nhưng khí tức nhàn nhạt quay chung quanh phía trước, ôn hòa như gió xuân, trong lòng hồ đồ biết, Chu đế đại khái cũng sẽ đau lòng thiếu tư mệnh.

Trong phòng thêm chút nhiệt độ, người hôn mê thoáng an tĩnh chút, trong con ngươi lành lạnh của Y Thượng Vân có chút dần dần đốt lên tia sáng, thấy nàng mi mắt rung động, lại kêu nàng mấy tiếng, vẫn không người phản ứng cô.

Cô không dám rời đi, chỉ có bảo vệ nàng. Giống như khi nàng lúc bé vậy, chỉ là khi còn bé nàng bị bệnh, sẽ mở mắt ra, sẽ nói, sẽ ngoan ngoãn nhìn cô, không giống trước mắt hôn mê bất tỉnh như vậy, làm sao kêu cũng vô dụng.

Cô sờ sờ cái trán của A Lạc, nóng đến kinh người, linh lực truyền cho nàng, chỉ có thể đuổi hàn, cũng không thể giảm bớt thương thế trong cơ thể nàng, sự lo lắng của cô cũng ở nơi này, còn sốt như vậy tiếp, chỉ sợ sẽ không chịu đựng được.

Then chốt ở chỗ, đút nàng đan dược, cũng không nuốt.

Y Thượng Vân ngồi ở chỗ đó, trong lòng lại sinh lên chán nản như hồn bay phách lạc, cô hơi đóng con ngươi, nghĩ làm sao cứu trị, kinh mạch đứt đoạn mất, làm một người thường cũng có thể, tuổi thọ sẽ rất là giảm thiểu, chết bất cứ lúc nào.

Ý nghĩ này, cô bỗng đau lòng lên, có chút liều mạng mà đem linh lực truyền cho nàng, làm sao A Lạc vẫn bất tỉnh, trong mắt tràn đầy hối hận, là cô quá mức do dự rồi.

Cũng là cô quá mức tự tin, nghĩ sau khi giải trừ cắn lại, liền có thể chữa trị kinh mạch cho nàng. Sau khi cô thở dài, ôn nhu xoa gò má của nàng, ngoại trừ chờ nàng tỉnh lại, lại không cách khác gì, trong lòng bịt kín một tầng tối tăm xua tan không ra.

Tiếng thở dài nồng đậm của cô, rơi vào bên tai Mục Tương Lạc, như tiếng gió lướt qua, thần thức của nàng lay lay động, không biết đi tới nơi nào, chờ khi mở mắt ra, trước mắt một mảnh tối tăm, phóng tầm mắt nhìn tới, mù mịt như sương, cực kỳ dày nặng, lát thành toàn bộ đường, hư vô mà mông lung.

Mục Tương Lạc nhận thức nơi này, cũng không kinh hoảng, cất bước đi về phía trước, làm như đi rất lâu, nàng lại đến trước sông Vong Xuyên. Nghỉ chân nơi đây, nhìn nước sông màu xanh sẫm, nàng khoanh chân ngồi xuống, ngắm nhìn cây cầu kia, vẫn chưa có ý nghĩ đi lên.



Nàng không muốn đi, trong lòng có chấp niệm, không bỏ xuống được, nhưng không có cách thoát khỏi, chỉ đành chờ ở đây, cũng may nơi này yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu bên tai có thêm một chút âm thanh, âm thanh quen thuộc:" Tại sao ngươi lại tới đây. "

Mục Tương Lạc không quay đầu lại, véo lấy vạt áo của mình, lạnh nhạt nói:" Người đã chết, đương nhiên tới đây, giống như ngươi, ta bồi ngươi không tốt sao? "

Tịch Sanh kinh ngạc, đến gần nàng, thấy nàng thật sự chỉ là một sợi hồn phách, mà không hoàn toàn, tiếp đó nói:" Chuyện ngươi đáp ứng ta xong rồi? "

Đã biết tránh không khỏi câu nói này, Mục Tương Lạc không muốn lừa gạt nàng, đem đem tất cả mọi chuyện nói cho nàng biết, lại thiêm một câu:" Đại tế tư chưởng quản Thái Nhất Môn, lại có Huyết Ngọc Lệnh, mượn thời gian, sẽ thành công. "

Đề cập đại tế tư, Tịch Sanh lại tức giận, mắng:" Dựa vào nàng, không làm nên chuyện gì, không nghĩ tới ngươi là con gái Y Thượng Vân, sớm biết lúc trước không nên cứu ngươi. "

Lời như vậy, Mục Tương Lạc nghĩ đến vô số lần, bây giờ nghe cũng không cảm thấy chói tai, ngược lại có chút thoải mái, chỉ nói:" Ta chẳng qua sống thêm mười năm thôi, không cần oán hận, ngươi nếu như muốn trút giận, giết ta cũng là được. "

Truyện được đăng tại dembuon.vn

Tịch Sanh liếc nàng một cái, hận nói:" Ngươi đã là người chết, ta giết ngươi tác dụng gì, chẳng lẽ cho ngươi hồn bay phách tán, còn nữa ngươi hồn phách không hoàn toàn, ta cũng không làm được cho ngươi hồn bay phách tán. "

Kỳ thực nàng cùng người chết không giống, trên người vòng quanh một tia linh khí, thời gian lâu không tiêu tan, nghĩ đến có người bảo vệ tâm mạch của nàng rồi.

Tịch Sanh cũng không nhắc nhở nàng, trong lòng cực kỳ cáu giận nàng là con gái Y Thượng Vân, biển người mênh mông, nàng nhìn trúng người thừa kế trong môn vậy mà là con của kẻ địch, nàng tức giận đến thật muốn khiến người ta hồn bay phách tán mãi mãi không có kiếp sau.

Mục Tương Lạc không biết nàng là ý gì, chỉ nói:" Hồn phách không hoàn toàn, có phải là không cách nào qua cầu Nại Hà? "

Nàng cũng không ghi nhớ làm sao mất một hồn một phách ngược lại ghi nhớ qua cầu, Tịch Sanh bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, nói:" Khí linh Huyết Ngọc năm đó suy yếu, còn sót lại thần thức, là ngươi cứu nó, lại lấy tinh huyết nuôi nó, đột nhiên rời thể, mang đi một hồn một phách. Tuy nói ngươi xóa đi trí nhớ của nó, nhưng đại tế tư vẫn là không cách nào tế dùng. "

Mục Tương Lạc động lòng, nhưng mà đáng tiếc nàng không cách nào qua cầu, nàng nhìn Tịch Sanh, áy náy mang trong lòng, thì nói:" Chi bằng ta ở chỗ này cùng ngươi. "

" Ta không muốn thấy ngươi, Y Thượng Vân một đời kiệt ngạo, ta đã từng gặp nàng, tự cao tự đại, không cùng người ngoài trò chuyện, không nghĩ tới ngươi lại không có một tia khí khái của nàng, không nghĩ tới về nhân gian, còn muốn ở đây dài lâu. "

Mục Tương Lạc lạnh nhạt nói:" Ta vốn là vô dục vô cầu, linh lực vì nàng mà phế, cho dù vì tốt cho ta, ta cũng không muốn gặp lại nàng, không bằng ở đây vui vẻ tự tại, ngươi cứu ta một mạng, ta không cách nào hoàn thành dặn dò của ngươi, liền lâu dài ở đây, làm bạn với ngươi, cũng tốt hơn ngươi một người lạnh lẽo thê lương. "

Nếu muốn nàng trở về, cần đoạt lại Huyết Ngọc Lệnh trong tay đại tế tư, cái này nói làm sao mà dễ, chi bằng đợi ở chỗ này, làm bạn cùng Tịch Sanh.

" Dừng lại, ta không muốn thấy ngươi, ngươi một mình đợi ở chỗ này đi, đợi đại tế tư luyện hóa hồn phách của ngươi, ngươi sẽ tan thành mây khói, nếu ngươi ở cùng ta, ngươi đột nhiên tan thành mây khói, không chắc ta sẽ thương tâm, chi bằng không thu ngươi. "'

Tịch Sanh phất tay áo muốn chạy, không ngờ Mục Tương Lạc kéo lại ống tay áo của nàng, nháy mắt mấy cái, đáng thương nói:" Tịch Sanh thiếu tư mệnh, có thể cho ta một cơ hội báo ân không "

" Mục Tương Lạc, nếu ngươi muốn báo ân, lúc trước sẽ không nên lừa gạt ta, cứu nàng ra Vong Xuyên. "Tịch Sanh là thật nổi giận, đối với một tia hồn phách lại không có cách ra tay, không tránh thoát, thì bất đắc dĩ nói:" Kỳ thực, chỉ cần có người dẫn ngươi trở về, đem Huyết Ngọc trả lại ngươi, ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi, Huyết Ngọc chính là thần khí Thái Nhất, chữa trị cho nó, nó có thể giúp ngươi chữa trị kinh mạch. "

Mục Tương Lạc lắc đầu, không nghe theo nói:" Tịch Sanh thiếu tư mệnh chớ lừa gạt ta, ta không muốn trở lại, chỉ muốn báo ân, trừ phi ngươi bây giờ qua cầu Nại Hà, ta liền đuổi theo ngươi không được.. "

Tịch Sanh bị nàng kích đến thật muốn qua cầu Nại Hà, nhìn phiền toái nhỏ quấn người, nàng nhịn xuống tức giận, trả lời:" Ngươi chớ quấn lấy ta, Y Thượng Vân sẽ không để cho ngươi chết như vậy, không chừng nàng sẽ đến đây mang ngươi trở lại."

Hết chương 43