Nhất Lộ Sinh Hoa

Chương 4



7

Tôi quay trở về trường, buổi sáng lúc lên lớp tôi có trông thấy Giang Khâm.

Giang Khâm chặn tôi lại, anh ta nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi mãi lâu sau mới lên tiếng: “Mấy hôm nay em đã đi đâu, nhắn tin cho em em cũng không trả lời.”

“Chúng ta chia tay rồi.” Tôi lạnh lùng nói.

Giờ nghĩ kỹ lại thì sao ngày xưa tôi có thể chịu được cái tính này của Giang Khâm nhỉ, chắc có lẽ là là vì anh ta giống Mục Gia Hòa.

“Em nói thật sao?” Giang Khâm cười khẩy: “Tan học đợi anh.” Giọng điệu ra lệnh.

Thấy tôi không để ý đến mình, anh ta lúng túng sờ mũi rồi thốt lên một câu: “Bớt thức đêm lại.”

Tôi: “...”

Không muốn gặp lại Giang Khâm, vừa mới tan học tôi đã thu dọn đồ đạc rồi đi theo dòng người xuống dưới tầng.

Điện thoại để trong túi rung lên.

Lấy ra xem, là tin nhắn kết bạn.

Ghi chú: “Mục Gia Hòa.”

Tôi giật mình chớp chớp mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm tôi mới luống cuống ấn đồng ý.

Mục Gia Hòa gửi tin nhắn tới: “Tôi là Mục Gia Hòa.”

Cố dằn sự kích động trong lòng lại, tôi gửi cho anh một dấu hỏi chấm.

Anh trả lời: “Mai cậu có rảnh không, chúng ta gặp nhau nhé?”

Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi nắm chặt lại, tôi ngẩn người, cho đến khi màn hình điện thoại tắt đi tôi mới hoàn hồn.

Nhắn lại một câu: “Sau một giờ chiều mai em rảnh.”

Nghĩ rồi tôi thu hồi lại tin nhắn, sau đó đổi thành: “Ngày mai lúc nào em cũng rảnh.”

Mục Gia Hòa: “Nếu như có tiết thì việc học quan trọng hơn, chúng ta gặp nhau lúc một giờ chiều.”

Tôi nhìn điện thoại rồi cắn chặt môi, cố kiềm trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, cuối cùng trả lời lại một chữ “được”.

Tin nhắn vừa được gửi đi tôi đã bị người ta nắm lấy cổ tay.

Giang Khâm sa sầm mặt mày, anh ta không vui hỏi tôi: “Chẳng phải anh đã bảo em đợi anh rồi sao?”

“Anh bảo tôi đợi là tôi phải đợi anh hả?” Tôi chau mày, không vui.

“Đừng giận dỗi nữa.”

“Anh nghĩ tôi đang giận dỗi sao? Giang Khâm, điều gì khiến anh nghĩ rằng tôi sẽ giống như những nữ sinh khác bám lấy anh vậy, là sự hèn mọn của tôi dành cho anh sao?”

Nghe thế, Giang Khâm nheo mắt lại rồi cắn môi không lên tiếng.

Bàn tay đang nắm chặt cánh tay tôi của anh ta cũng buông lỏng, nhân cơ hội đó tôi tránh ra.

Anh ta lẽo đẽo theo sau tôi, đợi tôi gọi cơm xong anh ta mới đặt đĩa cơm đến ngay trước mặt tôi.

Tôi ngó lơ Giang Khâm, cũng không muốn để ý đến anh ta.

Nhưng lại luôn có những người không tinh ý thích xen vào.

“Giang Khâm.” Một nữ sinh có mái tóc thẳng, mắt to bưng đĩa cơm chạy nhanh tới.

“Em ngồi đây được không?” Cô ấy hỏi.

Giang Khâm nhìn tôi rồi nhướng mày nói: “Được.”

“Dạ.”

Nữ sinh kia tỏ vẻ mừng thầm, lúc ngước mắt lên nhìn tôi cô ấy còn khiêu khích gắp một miếng gà đặt vào trong bát của Giang Khâm.

Bọn họ thủ thỉ chuyện trò với nhau, trông rất thân mật.

Tôi không muốn làm họ ngứa mắt bèn vội vàng ăn cho xong cơm, vừa mới đứng dậy Giang Khâm đã gọi tôi lại.

“An Tranh.” Giang Khâm mặt lạnh, giọng điệu cũng rất lạnh lùng: “Đây là cơ hội cuối cùng?”

Cơ hội quay lại cuối cùng sao?

Giang Khâm mặt dày thật, dựa vào đâu mà anh ta cho rằng tôi sẽ cầu xin anh ta quay lại?

“Không cần, tôi sẽ không bám lấy anh, anh cũng như thế không được sao?”

8

Sau khi kết thúc buổi học ngày hôm sau, tôi đã chạy ngay về ký túc xá.

Lôi hết quần áo trong tủ ra, tôi mới nhận ra hình như đã lâu lắm rồi mình không ăn diện, đồ để mặc cũng rất ít.

Sau khi làm tóc trang điểm nhẹ nhàng xong, nhìn đồng hồ thấy đã mười hai giờ bốn mươi phút rồi, tôi mới chạy vội đến cổng trường.

Mục Gia Hòa đã đứng đợi ở đó từ trước, trông anh rất nổi bật giữa dòng người qua lại, không cần tìm, vừa nhìn một cái tôi đã nhận ra anh ngay.

Sau khi trải qua cảm giác đau buồn, vui sướng tột cùng, mất đi rồi lại có được, tôi lại bình tĩnh đến lạ.

Mục Gia Hòa có nhớ tôi hay không không còn quan trọng nữa, chỉ cần anh còn sống, chỉ cần anh không sống trong giấc mơ của tôi là được.

Không sao thật mà, phải không? Tôi tự hỏi.

Nói thì dễ nhưng một khi trông thấy anh, bình tĩnh trong tôi lại sụp đổ.

Tôi vẫn không đành lòng.

Nắm chặt túi, hít một hơi thật sâu, tôi đi tới.

“Mục Gia Hòa.” Tôi mỉm cười, vẫy tay với anh.

“Cậu ăn cơm chưa?” Mục Gia Hòa hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

“Cậu muốn ăn gì?”

“Canh dạ dày lợn bọc gà được không?” Tôi nói: “Chúng ta tới quán ngày trước vẫn hay đến nhé.” Nói xong, tôi ngẩn người, chắc có lẽ anh quên rồi.

“Được.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, bốn mắt chạm nhau, anh ngoảnh mặt sang chỗ khác nhưng tôi vẫn có thể thấy được sự dịu dàng thoáng hiện trong đôi mắt anh.

Tôi nhìn Mục Gia Hòa.

Anh cụp mắt xuống, mái tóc mềm mại rủ xuống trán, anh đang nghiêm túc xem thực đơn.

“Cậu muốn ăn gì.” Đột nhiên Mục Gia Hòa ngước mắt lên

“Ờ… ờ… sao cũng được.” Tôi liếm môi, trái tim đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực.

Hazi tôi thế này, sao có thể quên anh được?

Mục Gia Hòa nói quên là quên, nếu như không có vụ tai n.ạn ấy thì tốt biết mấy.

Uống một ngụm nước, tôi không biết phải nói gì cho phải, mãi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Tai n.ạn có nặng không? Giờ anh sao rồi? Có di ch.ứng gì không?”

Cánh tay đang xé túi đựng bộ dụng cụ của Mục Gia Hòa khựng lại, anh nói: “Ngoài việc quên đi rất nhiều chuyện ra thì cơ thể không có vấn đề gì đáng ngại.”

Tôi gật đầu.

Mục Gia Hòa đang lau lại bộ dụng cụ, anh cũng lau cho tôi.

Tôi im lặng, nhìn chằm chằm đôi tay anh.

Ngón tay anh trắng trẻo, rõ ràng, mười ngón tay dài cầm bộ dụng cụ tạo thành một đường cong đẹp mắt, đưa mắt nhìn lên trên là chiếc vòng tay đỏ.

Tôi đang định nói cho Mục Gia Hòa biết người tặng cho anh chiếc vòng tay ấy là tôi thì bỗng dưng tôi trông thấy một vết sẹo dài khoảng năm centimet bị chiếc vòng tay che khuất.

Tôi nắm chặt tay anh rồi kéo chiếc vòng sang một bên, có một vết sẹo dài giống như con r.ết hằn trên cổ tay anh, hủy đi vẻ đẹp vốn có.

“Đây là?”

Mục Gia Hòa rút tay về: “Bất cẩn c.ắt phải thôi.”

Anh lúng túng, để tay dưới mắt rồi nhìn sang trái.

Tôi rất hiểu Mục Gia Hòa, biểu hiện này của anh rõ ràng là đang nói dối.

Nó giống như vết sẹo do bị vật sắc nhọn để lại vậy.

Tôi thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chói chang.

“Thật ra hôm qua em đã suy nghĩ rất lâu, chỉ cần anh vẫn còn sống thì những chuyện khác không còn quan trọng nữa. Thế nên, dù anh có quên đi chuyện giữa chúng ta cũng không sao cả? Ít nhất anh vẫn còn nhớ tên của em phải không?” Đau khổ và xót xa, tôi nắm chặt tay cố tỏ ra bình tĩnh, như thể không có chuyện gì.

“Chúng ta còn có thể làm bạn không.”

Tôi thật sự không cam lòng.

Mục Gia Hòa gọi tên tôi: “An Tranh.”

Tôi không dám nhìn anh, tôi sợ anh trông thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.

“Hôm qua tôi đã quay về trường cũ, tôi có gặp thầy An, thầy ấy đã nói với tôi về một số chuyện của cậu.”

Tôi ngạc nhiên, Mục Gia Hòa gặp bố tôi sao.

Mục Gia Hòa mỉm cười: “Nếu chị mà biết tôi về lại trường cũ chắc sẽ giận lắm. Chị ấy không thích tôi tiếp xúc với những chuyện và những người ngày trước. Nhưng không biết tại sao sau khi gặp được cậu tôi lại rất muốn biết trước kia đã xảy ra chuyện gì? Cậu có thể kể cho tôi nghe về chuyện trước kia giữa chúng ta được không?”

“Chuyện ngày trước…” Tôi cụp mắt xuống, nhớ lại những chuyện trước kia, khóe miệng cong cong.

Suy nghĩ dần bay xa.

Thật ra hồi cấp ba tôi và Mục Gia Hòa không nói chuyện với nhau nhiều, học kỳ hai năm lớp mười hai anh mới chuyển đến lớp chúng tôi. Khi ấy anh là bông hoa lạnh lùng, không chơi với con trai cũng tránh xa con gái.

Ấn tượng của tôi về anh chỉ có đẹp trai, lạnh lùng và học giỏi.

Về sau chúng tôi lại học chung một trường đại học, bố lo cho tôi nên đã nhờ Mục Gia Hòa để ý đến tôi.

Sau khi tiếp xúc với nhau tôi mới nhận ra tuy bề ngoài trông Mục Gia Hòa rất lạnh lùng nhưng anh lại là một người ấm áp, săn sóc, thậm chí còn rất bao dung tôi, nhớ rõ mọi sở thích của tôi.

Anh là một người rất dễ khiến người khác phải lòng.

Tôi nhớ hồi năm nhất, lúc tôi và đám bạn chuẩn bị cho buổi liên hoan ở trường, làm đến rất muộn, Mục Gia Hòa có gọi điện cho tôi.

“Mục Gia Hòa, anh không cần đợi em đâu, phải một lúc nữa em mới xong.” Tôi nói với Mục Gia Hòa ở đầu dây bên kia: “Em? Bây giờ em vẫn còn đang trong hội trường tổ chức.”

Lúc kết thúc, Mục Gia Hòa gọi điện thoại tới, anh nói anh đang đứng trước cửa.

Sau khi ra ngoài tôi thấy anh tay xách đồ đang đứng tựa người vào lan can, tôi không ngờ anh lại chạy tới đây đưa đồ ăn cho tôi.

Uống một ngụm trà sữa, ngọt ngào lan tới tận tim, mệt mỏi vì công việc cũng tan biến, tôi vui vẻ hỏi anh: “Trà sữa hôm nay chỉ có 50% đường thôi sao? Sao nó lại ngọt ngào giống anh vậy?”

Mục Gia Hòa xoa đầu tôi, ánh mắt anh toàn là sự cưng chiều: “Bởi vì người uống nó là em.”

Tôi mở hộp cơm ra, ghét bỏ chọc đũa vào miếng thịt mỡ rồi nói: “Em không muốn ăn thịt mỡ đâu.”

Mục Gia Hòa nghe thấy thế thì mỉm cười, anh cầm một đôi đũa sạch lên rồi gắp miếng thịt mỡ, anh hơi chau mày nhưng lại tỏ vẻ ăn rất ngon miệng.

Còn có vào một tiết thể dục nào đó, tôi ngồi dưới gốc cây nhìn Mục Gia Hòa chơi bóng rổ.

“Mục Gia Hòa, anh chơi bóng trông buồn cười quá.” Mục Gia Hòa có dáng người cao lớn, trông có vẻ chơi bóng rổ rất siêu rất đẹp, nhưng suốt cả quá trình anh cũng không bỏ được quả nào vào trong rổ, toàn bị người ta c.ướp bóng không.

“Chúng ta rất xứng đôi.”

Thấy tôi không hiểu, anh khẽ cười: “Một người tay chân vụng về, một người tứ chi không chịu phối hợp chẳng phải là rất xứng đôi sao?”

Nghe ra được Mục Gia Hòa đang trêu tôi, anh đang cười tôi lúc tập quân sự tay chân lóng ngóng.

“Gì chứ? Là do lúc đó em sợ thôi.” Thầy huấn luyện của chúng tôi rất dữ, hơi chút là nói nếu một người làm sai thì cả lớp sẽ phải đứng phơi nắng nửa tiếng, dù hết kỳ quân sự thầy cũng chưa phạt lớp chúng tôi lần nào nhưng tôi vẫn rất sợ thầy ấy.

Nhớ lại rất nhiều chuyện, tôi đau đớn không sao thở nổi.

Đó là khoảng thời gian tôi vui vẻ nhất, chỉ cần có Mục Gia Hòa, dường như tôi đã có trong tay mọi thứ nhưng bây giờ lại chẳng còn gì cả.

Lúc ngẩng đầu lên tôi thấy Mục Gia Hòa đang dịu dàng nhìn mình, trái tim đập thình thịch, tôi bèn quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Mục Gia Hòa, anh đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy, nếu không em sẽ không thể buông được anh.

Mãi lâu sau, Mục Gia Hòa cất tiếng: “Có phải sau đó…. chúng ta đã chia tay không?”

Chia tay rồi sao?

Tôi như mắc nghẹn trong cổ họng, không nói lên lời. Muốn uống một hớp nước nhưng ngón tay run rẩy, cốc nước từ trên bàn rơi xuống tạo thành âm thanh chói tai.

Nó vỡ rồi.

Tôi hoảng sợ cơ thể run lên bần bật, nhất thời không kịp phản ứng lại khóe mắt ửng đỏ.

Tôi kìm lòng chẳng đặng, nước mắt rơi xuống: “Chia tay rồi, là anh, là anh nói…”

Năm hai Mục Gia Hòa đi du học, anh bảo tôi hãy đợi anh trở về, dù yêu xa nhưng anh vẫn cho tôi cảm giác an toàn.

Cho đến nửa năm trước, khi ấy tôi đã đợi suốt một tuần nhưng anh vẫn không trả lời tin nhắn của tôi, sau đó anh trả lời lại, chỉ nhắn ba câu.

“Xin lỗi.”

“Đừng chờ anh nữa.”

“Chúng ta không hợp, chia tay đi.”

Mục Gia Hòa đưa khăn giấy cho tôi, anh xấu hổ nhìn tôi.

Tôi cầm lấy lau lung tung trên mặt, sau đó cầm đũa gắp một miếng dạ dày lợn: “Đồ ăn quán này thật sự rất ngon.”

Mục Gia Hòa không lên tiếng, đôi mắt anh tối sầm.

Cái nóng làm khóe mắt tôi rưng rưng, nước mắt lại lăn dài, tôi chỉ đành mỉm cười để giấu đi lúng túng: “Em không ăn được cay, cay quá, biết sớm thế này em đã không bỏ nhiều tương ớt như thế.”