Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 151: Bạch trưởng lão giá lâm



Đem hiến tế dẫn vào phòng khách, Đinh Tiếu lập tức hỏi: "Ngài tới là có việc lớn gì sao?" Nếu không bây giờ sắp tới giờ ăn cơm, người nào sẽ tay không tới cọ cơm (hắc tuyến)

Hiến tế gật đầu: "Tìm con chắc chắn là có việc cần, vừa rồi thủ vệ thành Hổ Thần tới Thôn Bộ, nói muộn nhất là giữa trưa ngày mai Bạch trưởng lão liền đến thôn chúng ta. Ngày mai chúng ta phải chuẩn bị đồ ăn tiếp đãi, có thể không tìm tới con sao."

"Ách......Vị Bạch trưởng lão kia...... Là người như thế nào ạ?" Không nên trách Đinh Tiếu vô tri, cậu là thật không hỏi thăm qua những thứ liên quan tới thành Hổ Thần. Nói thật, cậu chỉ nghĩ muốn như thế nào đi chu du Thú Thế, thật đúng là không đem thành Hổ Thần trở thành mục tiêu hàng đầu. Có thể là vì mình ở Thiên Hà thôn "Làm quá nhiều chuyện", cho nên cậu theo bản năng muốn tránh đi tới phạm vi quản hạt của người lãnh đạo tối cao của tộc Dực Hổ. Có câu nói là huyện quan không bằng hiện quản, dưới sự quản lý của Bằng Giáp bá bá, tốt xấu mình cũng là sân nhà a!

Hiến tế trả lời: "Bên cạnh tộc trưởng có sáu vị trưởng lão, một vị đại hiến tế cùng bốn vị hiến tế bình thường. Mỗi trưởng lão đều phụ trách hưỡng dẫn một vài giống đực ấu tể ưu tú của các thôn xóm khác nhau, dạy bọn họ săn thú như thế nào, như thế nào chiến đấu cùng thú nhân giống đực. Các trưởng lão sẽ hỗ trợ tộc trưởng xử lý sự vụ trong tộc, địa vị rất cao. Chỉ sau mỗi tộc trưởng vào đại hiến tế. Vị Bạch trưởng lão này hẳn là sư phụ của Ảnh đi?" Nói xong, nàng đem ánh mắt nhìn về phía Khôn.

Khôn gật đầu: "Vâng, Ảnh đi theo Bạch trưởng lão học tập." Nhưng ấn tượng của Khôn với vị Bạch trưởng lão này rất bình thường. Hắn chưa bao giờ dám phủ nhận năng lực cùng vũ lực của trưởng lão, nhưng Bạch trưởng lão người này quá thông minh, cho nên tiếp xúc qua hai lần, cảm giác không chiếm được lợi ích gì rất là khó chịu. (này này!)

Nếu là sư phụ của Ảnh, vậy phải tiếp đãi cho tốt: "Vậy Ảnh có về không?" Vị "nhị đường ca" cùng "nhị đệ" tổng hợp này, mình còn chưa gặp qua lần nào đâu.

"Có, sẽ trở lại, chẳng những có Ảnh, còn có một ấu tể Lâm trong thôn cũng về vài ngày. Bạch trưởng lão còn đem theo hai cái ấu tể của thôn khác lại đây nữa. Nói là tới thôn Thiên Hà chúng ta học tập mấy ngày. Còn không phải là thấy thôn chúng ta một năm nay có thật nhiều chuyện tốt mới mẻ sao, mấy trưởng lão trong tộc rất biết cách chiếm tiện nghi." Hiến tế cũng rất không vui mà nói.

Nhìn thấy biểu tình của hiến tế, Đinh Tiếu lại vui vẻ: "Ngài không phải vẫn luôn nói phải lấy bộ tộc làm tiền đề sao?"

Hiến tế bĩu môi: "Vậy cũng phải đến thôn Thiên Hà chúng ta lúc trước đi? Hiện tại cũng không phải như trước kia đều là tộc trưởng phân công xử lý. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải không thông báo, tính chất không giống nhau!" Nói xong nhìn Khôn: "Đồ ăn ngày mai con hỗ trợ chuẩn bị, hiểu không?"

Khôn đột nhiên ý chí chiến đấu sục sôi: "Vâng!"

Hiến tế đi rồi, Đinh Tiếu một bên nấu cơm một bên cân nhắc.

Sau khi mình tới thôn thật là khiến cuộc sống của thôn dân thay đổi không ít, nhưng quan trọng nhất chính là khiến mọi người biết quả gạo và quả trân châu có thể trở thành món chính, lại có thể chống đói. Mặt khác việc trồng trọt trước mắt còn chưa chân chính phổ biến đến mỗi hộ gia đình trong thôn. Cho nên hẳn sẽ không quá thấy được. Mà phiến ruộng của mình hiện tại cũng bị tuyết lớn bao phủ phía dưới, tuy chắc chắn thàn Hổ Thần bên kia đã sớm nghe được tin tức, nhưng trồng trọt mà thôi, tộc Dực Hổ vốn dĩ cũng không phải chưa làm qua. Đơn giản chính là thảo dược của hiến tế, các thôn dân rải rác gieo trồng rau dưa gì đó. Tóm lại hai việc này cũng không có gì đáng dấu diếm.

Phải nói hàm lượng kỹ thuật cao một chút, chính là ủ rượu và chế tác xe. Hai vấn đề này, bản vẽ cấu tạo xe đơn giản cậu nhớ đại bá đã giao cho tộc trưởng rồi, lại còn dùng nó đổi lấy sự cho phép các thôn liên hợp mở chợ loại nhỏ. Còn rượu, chỉ cần Thôn Bộ không lấy ra hẳn cũng sẽ không có ai biết. Từ thái độ dấu diếm của hiến tế đối với người ở thành Hổ Thần, có thể thấy những người dân khác chắc chắn cũng vậy, vấn đề hẳn là không lớn.

Như vậy một điểm tham quan lớn nhất chính là chợ đi? Trưởng lão tự mình tới "thị sát", chẳng lẽ vì chợ của thôn càng ngày càng rực rỡ, khiến tộc trưởng đại nhân thành Hổ Thần có cảm giác nguy cơ? Không đạo lý a! Thành Hổ Thần hoàn toàn có thể mở một cái chợ lớn hơn nữa, cho người của các thôn xóm của bộ tộc đều đi họp chợ.

Còn có cái gì là đáng lao sư động chúng chứ?

Khi Tiếu Tiếu đã đem quả màn thầu chiên cháy đen, Khôn nhanh tay tiếp nhận cái xẻng gỗ từ tay bạn lữ: "Nghĩ điều gì vậy?"

Đinh Tiếu hồi phục lại tinh thần đồng thời cũng thấy mùi cháy: "Ách...em đang nghĩ, Bạch trưởng lão tới thôn Thiên Hà chúng ta, rốt cuộc là muốn xem cái gì nhỉ?"

Đuôi lông mày Khôn hơi hơi nhếch lên: "Không có gì tốt, dù sao em ngày mai liền làm đồ ăn khẩu vị bình thường là được."

Nhìn ra Khôn hình như là không thích Bạch trưởng lão, Đinh Tiếu đột nhiên linh cơ vừa động: "Bằng không em đem cái mù tạt này cho thêm cay thật cay vào, như thế nào?"

Khôn nhìn Đinh Tiếu liếc mắt một cái, sau đó lộ ra một mạt sáng lạn tươi cười: "Ừ!"

Buổi sáng tầm 10 giờ ngày hôm sau Bạch trưởng lão mang theo bốn cái ấu tể học sinh cùng một cái giống đực thủ vệ liền đến cửa thôn phía nam của thôn Thiên Hà.

Thôn trưởng đại nhân lúc này đang ở Thôn Bộ chờ tiếp đãi khách quý, mà loại sự tình nghênh đón này không cần hắn tự mình ra mặt, tốt xấu cũng là một vị trưởng quan cao nhất trong thôn mà. Chỉ là nơi này quy củ khiến Đinh Tiếu có chút kỳ quái, còn tưởng rằng trưởng lão địa vị cao như vậy, thôn trưởng phải đi nghênh đón chứ. Kết quả chỉ là Dân và Cát Trung đi tới cửa thôn đón người.

Khôn và cha hắn ở cùng nhau, hai cha con thỉnh thoảng thương lượng gì đó. Mà hạ hiện tại chính là hỗ trợ bạn lữ và con trai làm thức ăn chiêu đãi khách nhân. Tính cả vị thủ vệ đến từ hôm qua, còn có mấy người hôm nay tới, bàn chủ tịch hẳn là 10 người trưởng thành, trong đó bao gồm cả hai vị giống cái là Liễu Đại và hiến tế. Nói cách khác bàn chủ tịch phải chuẩn bị thức ăn cho tám giống đực thành niên ăn, thịt nướng là cần phải có, mà Đinh Tiếu dưới sự bày mưu tính kế của Khôn, chuyên môn làm một mâm thịt ba chỉ mù tạt. Đương nhiên bột mù tạt là ủ từ trước cơm chiều hôm qua tới giờ, còn có bao nhiêu cay, Đinh Tiếu không nếm thử. Nhưng ý kiến cá nhân Hạ cha là còn được. Nhưng Đinh Tiếu hoàn toàn không định tin tưởng lời lão cha nhà mình nói, cậu phát hiện khả năng ăn cay của cha là không giới hạn. Chỉ mong Bạch trưởng lão cũng có hệ thống vị giác cường hãn như lão cha cậu.

Ngoại trừ thịt ba chỉ mù tạt và chân lộc ngũ vị hương ra, Đinh Tiếu căn cứ nguyên tắc đơn giản mà hào phóng, dùng mỡ heo làm một mâm lớn thịt heo xào cải trắng. Vốn dĩ cậu muốn dùng dưa chua làm, nhưng bị mọi người trấn áp. Khiến cho Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy mình hình như là người rộng rãi nhất thôn, nhưng xem ánh mắt kia của hiến tế, cậu lại cảm thấy mình hình như là người thiếu tâm nhãn nhất thôn mới đúng....

Đinh Tiếu còn để ba làm chủ tạc thật nhiều thịt bò, bên trên chỉ cho thêm hoa tiêu và muối làm gia vị, nguyên liệu bình thường như vậy, lại có thể biểu hiện một chút người thôn Thiên Hà bọn họ ăn cái gì không giống người thường.

Trừ bỏ thịt ra, Đinh Tiếu còn làm thịt gà kho Bạch Đậu. Vì Hạ cha chặt 6 còn gà và mười mấy củ bạch đậu lớn, cho nên tổng cộng nấu ba nồi, mà Đinh Tiếu chỉ phụ trách đem gia vị điều phối, quấy phiên xào gì đó đều là công việc của Hạ cha.

Món chính là Quỳnh ba xử lý, xét thấy cần vận dụng lương thực của Thôn Bộ cất giữ, cho nên bột quả trân châu không chỉ số lượng bốn thạch, dư lại chính là trộn lẫn với hai quả bí đỏ, làm thành bánh rán bí đỏ. Dù sao chỉ là làm nhóm giống đực ngoại lai nếm thử hương vị, bọn họ vẫn chủ yếu là ăn thịt.

Đối mặt với bốn vị ấu tể khác, có ba người đều là ăn cơm ở Thôn Bộ. Ấu tể Lâm khi hồi thôn đã bị Bạch trưởng lão thả cho về nhà. Mà Ảnh tuy rằng cũng về nhà, nhưng cha và mẹ cùng đại ca nhà mình đều ở Thôn Bộ, khi hắn về nhà ngay cả gió Tây Bắc cũng không có mà uống. Mặt khác là người của thôn, hắn phải tiếp đón hai vị đồng học khác thôn, cho dù Ảnh cũng không phải thực thích hai người này là được.

Trên bàn cơm của các ấu tể có một ít thứ tốt, vì Miêu Miêu và Thương đều lại đây ăn cơm, cho nên Đinh Tiếu dưới sự yêu cầu mãnh liệt của bạn nhỏ Miêu Miêu, làm cá tạc hương vị cà ri, còn nấu một nồi cháo thịt nạc trứng muối, chỉ là vì lửa có chút lớn, biến thành cơm thịt nạc trứng muối.

Đinh Tiếu và Quỳnh là đầu bếp cũng là chủ trì "tiếp khách" ăn cơm, liền ngồi cùng tiểu hài tử. Vốn dĩ Quỳnh ba hẳn là đi theo Hạ cha cùng ngồi với những giống đực cùng nhau ăn cơm, nhưng anh thực không thích tình huống như vậy, còn không bằng cùng một đám ấu tể tâm tình vui sướng ăn cơm còn hơn. Vì thế tự mình yêu cầu thay đổi một cái bàn ăn cơm.

Đem dưa tím và quả màn thấu cùng nhau nghiền nát trộn đều sau đó viên thành nắm màu tím, sau đó cho vào chảo dầu tạc chín, sau đó lại rưới mứt quả mâm xôi lên trên.

Thịt bò phiến bên trong cuốn hồng măng tây và dưa tím thái sợi, còn có trứng thái sợi, dùng dầu chiên qua rồi chấm với tương ớt ăn.

Cá đỏ hấp nhưng thật ra không có cho gia vị đặc biệt gì, chỉ dùng một muỗng dầu hào quấy lên chưng nước cá cũng đã tươi ngon mười phần.

Tóm lại bàn đồ ăn của ấu tể này Đinh Tiếu ra đủ công phu, lại dùng đều là nguyên liệu nấu ăn không hề xa lạ ở Thú Thế. Sở dĩ làm món ăn khác nhau, thứ nhất là vì Thương và Miêu Miêu đã quen với sáng ý của mình. Thứ hai là cậu thật hy vọng có thể cho Ảnh một cái ấn tượng tốt. Dù sao cũng là người một nhà, thân phận của mình tựa hồ còn có một chút xấu hổ. Được rồi, chỉ là mình cảm thấy thực xấu hổ.

Người lãnh đạo nhóm người kia tính tình gì ba con Đinh Tiếu không thể hiểu biết, cũng không phải thực cảm thấy hứng thú. Nhưng bàn ăn này của bọn họ, ăn đến còn tính bình tĩnh. Ngày hôm qua Đinh Tiếu và Khôn hỏi thăm tính tính của Ảnh, có thứ gì ghét hay thích không. Tuy Khôn nói Ảnh lúc còn rất nhỏ đã bị đưa tới thành Hổ Thần, một số thói quen sinh hoạt hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng ngẫu nhiên về nhà ăn Tết, hắn vẫn có thể nhìn ra em trai thực thành thục, nói chuyện làm việc cũng thực ổn thỏa, chỉ là tính cách lãnh đạm một chút, không phải đặc biệt thích nói chuyện.

Nghe được sơ qua Đinh Tiếu còn cảm thấy khá buồn cười, thì ra ba đứa con trai của thôn trưởng đại nhân đều không thích nói chuyện. Tuy biết Khôn chỉ là không vui cũng không quan trọng người ta nói chuyện, chứ cũng không phải không thích nói chuyện. Thương đó chính là dạng nhất châm kiến huyết, không nói thì thôi, vừa nói liền khiến người muốn đầu thai. Nhưng mặt ngoài xem ra đó chính là bộ dạng mặt than thiếu đánh. Quả nhiên tiểu Miêu Miêu vẫn là tốt nhất, bình thường ấu tể, bình thường bộ mặt, thần kinh cùng ngôn ngữ bình thường.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Ảnh, cũng chào hỏi qua nhau, Đinh Tiếu liền cảm thấy, so với Khôn và Thương, Ảnh thật sự không lộ biểu tình ra ngoài bao nhiêu. Tuy hắn mặt ngoài cũng có ý cười, cảm giác này lại không đậm. Chính xác mà nói là không nói nhiều lắm, nhưng nhìn đến đồ vật mới lạ không biết cũng sẽ dò hỏi, chỉ là phương thức dò hỏi cẩn thận đến không giống như là đang dò hỏi thân nhân cùng người nhà. Loại cảm giác này khiến Đinh Tiếu thực không quen. Đương nhiên cậu cũng có thể lý giải, từ nhỏ đã không sống cùng cha mẹ anh em của mình, sinh hoạt học tập đều đi theo trưởng lão ở thành Hổ Thần, tất nhiên là qua một loại hình thức sinh hoạt khác.

Mà buổi sáng đến đây chuẩn bị đồ ăn, nghe qua cha nói, ấu tể bị mang đi thành Hổ Thần, đặc biệt là con trai thôn trưởng rất ít khi có thể trở về kế thừa vị trí thôn trưởng. Cho nên bọn họ tiếp thu chính là một loại giao dục khác. Nói cách khác, là họ mang theo một tâm thái bảo hộ lợi ích của tộc trưởng cùng thành Hổ Thần. Này kỳ thực cũng là nguyên nhân mà bọn họ chưa từng tuyên bố Khôn không phải là người thừa kế thôn trưởng. Lại hoặc là Khôn và Đinh Tiếu sẽ nhận nuôi ấu tể của Ảnh hoặc Thương, vị trí thôn trưởng này có thể vẫn như cũ là Khôn. Chỉ là chuyện này ít nhất cũng phải một hai trăm năm nữa mới tính đến.

Bạch trưởng lão cùng hai vị thủ vệ được an bài nghỉ ngơi ở Thôn Bộ. Bằng Giáp là thôn trưởng bồi ở Thôn Bộ. Đương nhiên Đinh Tiếu âm thầm mà hoài nghi, thôn trưởng đại nhân có thể là đang trông nom từng ngọn cây cọng cỏ, đặc biệt là hai cái hầm lớn dưới đất kia, trong đó có một cái bên trong chín là 19 lu rượu trái cây.

Hai giống đực ấu tể đi cùng Bạch trưởng lão được an bài ở nhà của thôn trưởng đại nhân. Dù sao phòng Khôn cũng để không, Ảnh tuy rằng vẫn luôn không ở nhà, nhưng vẫn có phòng riêng, hiện tại chính là tiểu Miêu Miêu đi ở chung với mẹ. Phòng Miêu Miêu để Thương ở. Còn Ảnh thì ở tại phòng của mình. Uy Hổ của thôn Vọng Vân ở tại trong phòng Khôn trước kia, còn Tuấn đến từ thôn Tam Sơn ở tại phòng của Thương. Tóm lại mỗi người một phòng, an bài cũng coi như thỏa đáng.

Giúp Liễu Đại bá mẫu thu thập xong phòng, Đinh Tiếu bị Khôn mang về nhà, nhìn hắc lão hổ nhà mình đầy mặt không cao hứng, Đinh Tiếu nghi hoặc: "Sao vậy? Là Bạch trưởng lão nói gì sao? Hay là ông ta đưa ra yêu cầu không hợp lý gì?"

Khôn đúng sự thật trả lời: "Ông ta nghe nói thôn chúng ta có người đem trái cây bình thường là ra hương vị râu quả, ông ta muốn biết có loại đồ vật này hay không. Không có cách nào Cát Trung bá bá về nhà cầm một vò rượu táo, hiến tế nói đây là nàng trong lúc vô ý phát hiện, còn nói thứ này đối với chữa bệnh hữu dụng, cho nên nàng năm nay mới làm nhiều một chút, nhưng rốt cuộc làm thế nào mới có thể làm cho càng nhiều trái cây không bị thối hỏng vứt đi, hiện tại còn không quá rõ ràng."

Đinh Tiếu hắc tuyến, năng lực nói dối của hiến tế đại nhân thật là lợi hại mười phần: "Vậy Bạch trưởng lão có nói gì nữa không?"

Khôn gật đầu: "Ông ta còn nói ông ta nghe nói em biết làm thịt heo chà bông đặc biệt ngon, muốn có cơ hội nếm thử."

Đinh Tiếu đặc biệt muốn nói một câu "dựa". Thật đúng là lãnh đạo xuống dưới kiểm tra a, muốn ăn cái gì muốn xem cái gì chỉ cần nói là được. Mặt mũi thực lớn!

"Vậy làm thôi, ngài mai em sẽ mang tới cho ông ta, buổi sáng liền bắt đầu làm, làm đủ 300 khối! Còn nói ăn chưa đủ thì em lại làm thêm."

Khôn vừa lòng cực kỳ: "Lại làm hai khối thịt nướng mù tạt, Bạch trưởng lão ăn món đó đều chảy nước mũi. Nhưng mà hai tên thủ vệ thực thích ăn, cha và Dân đại thúc cũng còn tạm."

"Phốc!" Đinh Tiếu tưởng tượng một chút hình ảnh Bạch trưởng lão ăn mù tạt rồi chảy nước mũi, thật sự là quá hỉ cảm.

"Hạt rau cải chỉ có một chút như vậy, anh chừa cho em một chút đi, thứ đồ kia hầm đồ ăn chính là rất ngon. Tốt xấu người ta cũng là trưởng lão, địa vị rất cao đó, có một lần là được rồi, làm sao lại ngốc lần hai cho được!"

Khôn hôn hôn trán Tiếu Tiếu: "Ta sẽ không cho ông ta thực hiện được."

Đinh Tiếu cười khổ: "Mấy thứ này trước nay cũng không nói các thôn dân phải giữ bí mật, bị nghe được thì cũng không có gì kỳ quái. Trốn được năm nay cũng không tránh khỏi năm sau, sớm muộn gì cũng phải chia sẻ cùng các tộc nhân."

Khôn nói: "Nhưng nếu để thôn chúng ta ổn định rồi mới có thể thông báo với thành Hổ Thần, sau đó lại lấy danh nghĩa của thôn đi truyền thụ kinh nghiệm cho các thôn khác. Làm giống như Bạch trưởng lão, công lao của thôn Thiên Hà chúng ta sẽ giảm rất nhiều. Hơn nữa đồ vật mới luôn là cần tất cả mọi người đều tán thành mới có thể bảo đảm."

Quả nhiên bất luận là kết cấu xã hội gì cũng sẽ cóloại chuyện "tranh danh đoạt lợi" này phát sinh. Sau khi chế độ tư hữu thi hàn lại càng như thế.

"Vậy được rồi, dù sao việc lớn gì đó các anh định đoạt là được, không liên quan gì tới em. Đầu của em chút đồ vật này cũng không là gì. Aiz, anh nói trăng ra trưởng lão sẽ không phải là muốn tới nhà chúng ta thị sát một vòng chứ? Nhà mình chính là nhà ở sáng sủa tốt nhất trong thôn nha!"

Khôn nghe xong, lập tức liền đen một khuôn mặt, chính là hắn biết, nếu Bạch trưởng lão yêu cầu, hắn không cự tuyệt được. Thật đáng giận! Không đúng, là càng nghĩ càng thấy tức!