Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 255: Ngủ một giấc thôi...



Dù Bạch Dữ không nói nhưng nó biết hắn vẫn luôn nhớ đến chuyện mang nó về nhà. Tuy rằng sau này đã hiểu chuyện nhiều hơn, cũng biết không phải cứ phi thăng là sẽ về được nhà, thế nhưng chỉ cần là lời hắn đã hứa với nó, hắn sẽ làm cho được.

Mắt thấy tình hình của Mâu Mân không có gì đáng ngại nữa, bốn người chia làm hai từ biệt nhau. Mộc Tâm Vi vẫn ở lại sơn cốc tạm thời đó đợi Mâu Mân hoàn toàn khỏe lại.

Bạch Cửu theo nam nhân của nó một đường đi về phía tây đại lục.

"Đây là..."

Bạch Cửu nhìn khung cảnh ngày một quen thuộc, có chút giống một nơi nào đó trong ký ức mà nó từng rất không thích, ngơ ngẩn quay đầu nhìn nam nhân.

"Ừm."

Bạch Dữ nhàn nhạt đáp, kéo nó đi sâu vào trong Vạn Lôi Quật.

Bạch Cửu nhìn biển lôi điện phía trước, lông tơ toàn thân như muốn dựng đứng hết lên. Bảo sao mà mấy hôm trước người này trở về trên thân vẫn còn thiên uy nồng đậm như vậy.

"Đừng sợ."

Cảm thấy nó kháng cự với nơi này, Bạch Dữ che chở nó trong lòng, nhẹ giọng trấn an.

Dưới sự bảo hộ của hắn, hai người một đường xuyên qua lôi hải, đi đến độ sâu mà cả lần trước Bạch Dữ cũng chưa đi qua.

Có một điểm kỳ lạ là... Càng đi sâu vào trong lôi điện càng mỏng, thế nhưng trong không gian luôn tồn đọng một luồng uy áp cực kỳ trầm lắng, khiến chuột sợ run chim.

Cuối cùng Bạch Dữ phải để nó biến trở về, một thân lông xù như quả bóng ôm trong ngực tiếp tục đi tới.

Bạch Cửu không rõ sao hắn cứ mãi đi vào, rốt cuộc bên trong có cái gì tốt sao?

Dù có tốt thì cũng là hắn tốt, nó không có!

Hu hu...

Bạch Dữ nhìn nó bấm loạn như vậy suýt thì bật cười, lâu rồi hắn không thấy nó đáng yêu như vậy đó.

Sắp đến rồi, ngoan, đừng sợ.

Vì mẹ tốt con tốt, hắn không thể để tâm lý quái ác của mình làm loạn, mở miệng tiếp tục trấn an nó.

Hắn nói không sai.

Lại đi thêm một đoạn, Bạch Cửu nhìn thấy điểm cuối của Vạn Lôi Quật này.

Một vách núi đen thùi lùi hiện ra trước mắt như một bức tường thành cổ xưa. Lôi điện không đánh được tới phạm vi một trượng xung quanh vách núi, thật là kỳ lạ.

Bạch Dữ mang nó rời khỏi tấm màn lôi điện, lại gần vách núi, tiến vào một hang động tối đen.

Hắn vừa đi vừa lấy từ viên dạ minh châu ra đặt vào một vài điểm lồi trên đoạn đường đi vào trong khiến cho không gian nơi này sáng lên, có thể nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh.

Hang động này không lớn, thế nhưng vừa đẹp cho hai người ở lại.

Mật độ lôi điện ở đây là mạnh nhất Vạn Lôi Quật, thích hợp cho Bạch Dữ tu luyện, mà Bạch Cửu cũng không cần phải rời xa hắn.