Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 252: Cảnh trong gương



Bạch Cửu chế nhạo lão một câu rồi bĩu môi bỏ đi, không muốn bận tâm nữa.

Đương lúc ai cũng nghĩ chuyện đến thế là xong thì Bạch Dữ lại phất tay, một quả cầu tựa như nước bây đến không trung giữa sảnh, rồi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà giãn nở ra, biến thành một cái tấm gương.

Đây là một dạng thần thông dựa vào tinh thần lực mà sử dụng, có thể lưu lại hình ảnh, sự việc mà người đó thấy, cảnh này không thể làm giả.

Bởi vì biết vậy nên đám người đều không rõ căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào tấm gương, rất sợ nó chiếu ra chuyện xấu không biết tên gì đó của bản thân.

Cảnh trong gương mờ mịt âm u, một lúc sau họ mới nhận ra đây là nơi nào.

Bạch Cửu ngồi trên đùi nam nhân, đầu ngã ra sau dựa vào vai hắn, giương mắt nhìn về phía đối diện, âm thầm quan sát biểu tình của những người bên chi thứ. Tuy nó không biết hắc y nhân kia đi vào nơi nào, thế nhưng chắc chắn không lọt khỏi Cốc sơn.

Nó hiểu rõ Huyết Thạch Hoa dùng để làm gì, đương nhiên cũng có thể tém lại phạm vi đối tượng muốn sử dụng nó làm gì.

Trong thời gian nó suy nghĩ, tấm gương cũng đã chiếu đến khe núi chứa xác kia, trong đại sảnh nhanh chóng hiện lên tiếng hít khí. Trong tấm gương không hề có một âm thanh nào, cả đoạn ký ức như một bộ phim câm khiến người ta xem mà rợn cả người.

Rõ ràng cảnh như vậy nếu là người bình thường vô tình nhìn thấy cũng phải có biểu tình khiếp sợ một chút, thế nhưng người trong gương lại đặc biệt lãnh đạm, chỉ có lâu lâu nghiêng đầu giống như đang nói chuyện với ai đó mới thay đổi. Đương nhiên, tiểu chuột đã bị hắn xóa khỏi đoạn ký ức kia nên chẳng ai thấy được, mà cũng không có mấy người quan tâm cái này. Họ càng muốn biết rốt cuộc là ai làm chuyện này.

Cảnh trong gương bắt đầu xa dần khỏi đỉnh núi, người trong gương đang rời đi.

Ở phía đối diện hiện lên một gương mặt mang bộ dáng thở phào nhẹ nhõm một cách kín đáo, thế nhưng biểu tình này lại lọt không khỏi cặp mắt đen của một thiếu niên, nụ cười trên môi nó khẽ nhếch lên một độ cong tràn ngập sự khinh thường.

Y như rằng khi người trong gương ngừng lại ở một nơi nào đó thật lâu, tầm mắt vẫn hướng về đỉnh núi, ý tứ thật rõ ràng muốn đợi xem khiến kẻ kia sắp giữ không được biểu tình nữa. Bạch Cửu suýt thì cười ra tiếng.

Ha ha Dữ Dữ ngươi xem, hắn sắp điên rồi!

Nhưng nó ở trong lòng cười thành tiếng. Bạch Dữ tưởng tượng một tiểu vật nhỏ hai móng ôm bụng tròn xoe cười lăn lộn, tự nhiên tay có chút ngứa. Hắn vốn không phải người sẽ để mình chịu ủy khuất, không sờ được chuột thì sờ bụng thiếu niên trong lòng cho đỡ thèm.

Ngươi đoán xem có thật là hắn làm không?

Bạch Cửu đã quen hắn sờ soạn, không để ý mà tiếp tục hỏi.

Thế nhưng lại có nhiều người để ý hành động cùng biểu cảm thỏa mãn cùng ôn nhu như nước của hắn khi vuốt ve bụng thiếu niên. Người hiểu thì không nói, người không hiểu thì quái dị.