Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 251: Cường thế trấn áp



Cốc Tuyên không ngừng ho khan, thầm nói lão cha từ bao giờ giấu giếm mẫu tử hắn cho hắn thêm huynh đệ.

Cốc gia bao đời đều chỉ có một vợ, lại được vợ quản rất nghiêm chứ chưa nói nam nhân Cốc gia nhất kiến chung tình, một đời một thế một đôi.

Đám người chi thứ âm thầm nhìn nhau, cảm thấy sự tình đã vượt quá tầm tay, hành xử nên cẩn thận hơi. Cốc tam gia, Cốc tứ gia thì sắc mặt như sắp chảy nước đến nơi, họ không ngờ ở đâu tự dưng lại lọt ra một tộc nhân rơi rớt bên ngoài.

"Ấy, nhà ngoại mà đúng không... Không thể là phụ thân ta được."

Lúc này mà Cốc Tuyên còn có thể nhận ra điểm bất tường, tự phản bác cho lão cha hiện không có ở đây luôn.

Nhưng hắn nói không sai.

Vậy thì giới hạn lại được gom lại, chỉ còn Cốc Tâm Hối...

"Nếu có thể ta cũng muốn nó là con ta đó. Thiên phú còn cao hơn ta."

Nàng lập tức lên tiếng đính chính.

"Các người sao vậy, tằng tổ phụ nói hắn cũng gọi người là tằng tổ phụ a. Bối phận chắc chắn là bằng ta."

Cốc Tuyên lại tiếp tục thể hiện sự thông minh đột xuất của hắn.

Cả đám người giật mình khi nhận ra hắn nói quá chuẩn.

"Ô... Vậy... Ta biết là ai rồi."

Đại trưởng lão cười cười, có chút cảm thán nói.

Ông chỉ ông, đã có thêm người nhớ đến điều gì, không ngoại lệ ai đều mang thần sắc không thể tin được.

"Đúng là con gái gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi, một chút tin tức cũng không có. Ta nói này Hối nhi, ngươi cũng đừng có như vậy."

Đại trưởng lão bối phận còn lớn hơn cả lão gia tử, ông có đủ tư cách nói những lời này.

"Hừ!"

Cốc Tâm Hối lại không ăn, không thèm quan tâm đến ông.

"Là tộc nhân đồng huyết đồng mạch mà ra tay tàn nhẫn như vậy thì càng phải nghiêm trị."

Nhị trưởng lão vậy mà lấy chuyện này ra làm cái cớ, ý tứ nhất định muốn lập lại kỹ cương với Bạch Dữ.

"Tự biên tự diễn, vu oán giá họa, động thủ đánh người, còn muốn người nương tay?"

Cốc Tâm Hối cười lạnh, khí thế nữ trung hào kiệt lúc này được phóng xuất ra mười phần phản bác lại nhị trưởng lão.

Bạch Cửu nghe mà trực tiếp đưa hai móng nhỏ lên vỗ vỗ.

Bạch Dữ bị nó manh chết được, nhéo nhéo ngực áo cho đỡ thèm.

Lão bà tử vẫn luôn để ý hắn, thấy hắn một mặt lạnh nhạt nhưng đôi mắt ấm áp sờ sờ ngực áo thì biết hắn đang làm gì, cảm thán hắn đúng là sủng thiếu niên kia như vậy, chỉ có đối nó khác biệt nhất.