Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 229: Trả giá thật lớn



Cái gì gọi là con kiến cũng có thể cắn chết con voi?

Chính là đây.

Mâu Mân nếu không phải đang mất lý trí, ra tay toàn là dựa vào bản năng thì có khi hắn sẽ không đến nổi bị thương nhiều như vậy.

Nhưng hắn chính là không sợ những vết thương này kéo chân sau. Ngược lại là, sự đau đớn trên thân xác cùng mùi máu tươi sẽ không ngừng kích phát sự điên cuồng của hắn. Cộng thêm khả năng chữa lành, hắn không khác gì con gián đánh mãi không chết, càng đánh càng hăng.

Bạch Dữ xem đến hô to đã ghiền, cũng phần nào hiểu rõ về sức chiến đấu kinh người của tên kia.1

Nếu ở trạng thái bình thường thì chưa chắc đã mạnh mẽ như vậy. Lại nói, đợi hắn hoàn toàn làm chủ được mình rồi, sức chiến đấu sẽ còn lớn hơn nữa.

Trên đời này có một cái gọi là vượt cấp chiến đấu. Muốn vượt cấp thì yêu cầu năng lực thực chiến phải hơn xa đồng lứa. Ví như hai người tu vi bằng nhau, nhưng kinh nghiệm thực chiến của người này hơn người kia thì kết quả rất là dễ thấy.

Lão thiên lấy đi rất nhiều thứ của Mâu Mân, nhưng cho hắn một thân năng lực hơn người. Này chưa chắc là bất hạnh.

Nói thì chậm, chưa được bao lâu Mâu Mân đã tàn sát mấy trăm người, toàn thân huyết sát chi khí bốc lên ngùn ngụt. Đám người miệng đầy chính khí còn lại đều chạy tứ tán.

Bạch Dữ thấy không sai biệt lắm rồi thì bắt đầu nghĩ cách thu dọn tàn cục.

Ít nhất phải mang được người về.

Mà muốn mang người về, đầu tiên phải kéo lại lý trí của tên kia đã.

Trong lúc đứng ngoài quan chiến hắn cũng không có nhàm rỗi, phàm là ai muốn chui ổ chó đều bị hắn đánh trở về, rốt cuộc không còn ai dám lâm le đến gần khu mỏ nữa. Những người khác thấy không ăn hôi được, càng không muốn bỏ mạng tại đây thì đều theo đường khác bỏ chạy hết.

Mắt thấy Mâu Mân muốn đuổi theo thì hắn lách người chặn lại.

"Mâu Mân dừng tay!"

Lời này hắn dùng long ngâm phát ra, ý đồ đánh tỉnh tên kia. Còn đám người đang bỏ chạy thấy có người đứng ra ngăn chặn hắn thì chân càng thêm ra sức bôi dầu, chẳng được mấy hồi đã không thấy bóng dáng.

Nhưng có vẻ hiệu quả không được tốt lắm, còn khiến mình thành tấm bia mới.

Bạch Dữ nhăn mày vừa lách người né tránh vừa nghĩ cách. Cuối cùng hắn cũng nghĩ ra được một cách, chỉ là không biết có dùng được không.

Thử đã...

"Mâu Mân! Mộc Tâm Vi đang đợi ngươi về!"

Bạch Dữ quát lớn, lời lời nhất nhất truyền vào tai Mâu Mân, đặc biệt là ba chữ Mộc Tâm Vi.

"Mộc Tâm Vi đang đợi ngươi!"

"Mộc Tâm Vi đợi ngươi!"