Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 227: Ngươi thật ngon(h)...



"Tự mình ngồi."

Nam nhân ánh mắt chuyên chú nhìn thiếu niên sạch sẽ, toàn thân ửng hồng mê người ngồi lên bụng dưới săn chắc của mình. Cự long dựng đứng vĩ đại ma sát khe mông phía sau, sát đến thiếu niên nhũn eo, phải dùng hai tay chống trên cơ bụng nam nhân mới không để cho mình ngã xuống.

"Mau lên nào."

Bốp!

Nam nhân mất kiên nhẫn vỗ vào mông tiểu chuột, xúc cảm dưới tay thật sự khiến hắn mê muội lại không nhịn được bốp bốp thêm mấy cái. Tay còn lại hết sờ sờ đậu hồng trước ngực thiếu niên, lại xoa xoa bụng nhỏ phồng lên đáng yêu, tiện tay khẩy qua bé con cũng đã dựng lên nãy giờ, bị hắn khẩy còn không quên nảy nảy rồi chảy ra chút mật ngọt. Hắn sắc tình mà quệt thứ chất lỏng đó đưa vào miệng mút sạch.

Bùm!

Mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn che mặt.

Không biết có phải bị hắn câu dẫn đến mất lý trí hay không mà nó nheo mắt đưa tay cầm lấy thứ vĩ đại kia, mông tròn dùng sức nhếch lên, đặt đầu nấm phía trước cửa mình đang mấp máy, chầm chậm ngồi xuống, nuốt vào.

"Hưm... Căng..."

Miệng nhỏ phía trên rầm rì lên án, phía dưới lại rất thành thật mà nuốt hết.

Bẹp!

Tiếng nước d.âm mĩ khi mông nhỏ tiếp xúc với da thịt của nam nhân nghe vào tai khiến người mặt đỏ muốn rỉ máu.

"Ha... Thật lớn... Đụng đến bé con rồi..."

Thiếu niên d.âm đãng rên rỉ đến mức khiến ai kia vật to lớn lại trướng thêm một vòng, trực tiếp đỉnh tới nơi quả trứng nhỏ đang nằm. Ấu long còn rất vui sướng nhảy nhảy đụng vào hắn, hoạt bát không phân tình huống một chút nào cả.1

"Ư... Ha a.."

Bạch Cửu bị hai người hỗ động đến nhũn eo, thân mình lại bị khoái cảm đánh úp, không nhịn được mà thẳng eo, toàn thân vẻ ra một vòng cong tuyệt đẹp. Mái tóc trắng của thiếu niên xỏa tung trên lưng, vài sợ trượt xuống phía trước, rơi rụng trên ngực nam nhân. Cổ rướn lên thật cao, lộ ra yết hầu nho nhỏ...1

"A..."

Hầu kết nhỏ bị môi răng nam nhân mút lấy, ý loạn tình mê mà ôm đầu hắn run run không ngừng, cửa mình bên phía cũng xoắn xoắn như đang vắt vỏ chanh, chọc cho thứ kia càng thêm cứng, gân xanh nhảy thình thịch.

Nam nhân nhịn không nổi nữa nắm eo mông nó nhấc lên giã xuống như bão tố.

Phập phập...

"A! A... Chậm chậm... Không... Nhanh nhanh... Dữ Dữ..."1

Tiếng động nhếch nhớt d.âm mĩ hòa cùng tiếng rên loạn không rõ đông tây, có vẻ đã hoàn toàn chìm trong d.ục vọng đến mất cả khống chế của thiếu niên nghe lại càng thêm d.ục hỏa đốt người.

"Yêu tinh... Yêu tinh! Ngươi cái tiểu yêu tinh!"

Bạch Dữ nghe vào tai mà muốn phát điên theo, càng thêm ra sức cầy cấy.