Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 199: Bá đạo như vậy



Bạch Dữ bất đắc dĩ nhìn cái tiểu chút chít không ngừng gặm cắn môi mình, chỉ có thể dung túng cho nó tiếp tục làm bậy. Trong lúc này hắn còn thời gian mà ngẫm lại cả quãng thời gian trước đây, còn có suy xét tình huống của tiểu chuột, căn bản đã có chút manh mối cho chuyện này.

Trước đó hắn không phải thắc mắc tại sao tiểu chuột lại có chuyển biến lớn như vậy, chẳng rõ mà nhận ra tình cảm của mình sao? Giờ gặp lại Khúc Tử Nhi, với sự thông minh của hắn, làm sao có thể không rõ.

Hắn tuy không có yêu đương với ai ngoài tiểu chuột này, thế nhưng ánh mắt ái mộ rõ ràng như vậy muốn hắn không biết cũng quá coi thường hắn. Tiểu chuột không phải là người sẽ vô duyên vô cớ có địch ý với một người. Xét thấy ngày trước nàng ta còn có công chăm sóc cho nó một thời gian, nó không có cảm tình thì thôi, sao có thể có địch ý. Cứ nhìn nó đối xử với Mộc Tâm Vi là hiểu tâm địa thiện lương ngốc nghếch của nó quá rồi.

Nếu có điều gì khiến cho nó bận tâm, hắn sẽ không có tự mãn mà nói rằng, điều nó để tâm chỉ có hắn, tình cảm của nó với hắn cũng như cảm tình của hắn với nó mà thôi. Cứ nhìn mà xem, một cái ánh mắt nó cũng keo kiệt không muốn cho hắn nhìn Khúc Tử Nhi quá một tức nữa thì biết.

Chưa nói tới thói xấu thích bao che khuyết điểm của hắn, chỉ cần là việc liên quan tới nó hắn đều sẽ dung túng hết cỡ, sao có thể vì người ngoài mà làm nó khó chịu chứ.

"Ưm... Dữ Dữ..."

Thiếu niên vừa gấp vừa mê loạn mà kêu tên hắn, hết liếm lại gặm, cơ thể mềm mại thiếu điều dán chặt lên người hắn, một bộ chiếm hữu mười phần khiến người bất đắc dĩ vô cùng.

"Gặm đủ chưa?"

Nam nhân vỗ một cái vang dội lên mông tròn cong mẩy của nó, nữa uy hiếp nữa dung túng hỏi.

"Ừm..."

Bạch Cửu tự biết mình đuối lý, cái đầu nhỏ gục xuống, thế nhưng cánh tay vẫn quấn chặt lấy cổ hắn không buông.

Bạch Dữ tức cười nắm cằm nó nâng lên, thành công đối diện với đôi mặc mâu như bảo thạch chứa đầy cảm tình quyến luyến đầy chiếm hữu.

"Ghen?"

Cái chữ này rơi vào trong tai Bạch Cửu khiến cho toàn thân nó run lên, đôi mắt cũng ướt át ủy khuất nhìn hắn.

"Sao ta không biết ngươi bá đạo vậy nhỉ?"

Bạch Dữ ác ý trêu đùa nó một chút.

Bạch Cửu vừa bĩu môi vừa dụi đầu vào hõm cổ nam nhân, môi nhỏ rầm rì gì đó khó mà nghe thấy được.

Thế nhưng Bạch Dữ vẫn là nghe được nó nói rằng: "Ai biểu nàng ấy thích ngươi đâu...". Lời này đủ để chứng minh ý nghĩ trong đầu Bạch Dữ. Nhưng tiểu chuột không phải là người nhạy cảm đến mức chỉ nhìn mặt là phát hiện ra được ý nghĩ của Khúc Tử Nhi. Khúc Tử Nhi nhìn càng không giống người sẽ thú nhận điều này với ai.

"Làm sao ngươi biết?"

Không biết thì hỏi, hắn không sợ tiểu chút chít này không nói cho hắn biết.

Bạch Cửu tự nhiên bị hỏi thì ngớ ra, một lúc sau mới ý thức được mình rầm rì bị hắn nghe thấy, hiểu ra thì nó lại bĩu môi liếc hắn một cái.

Cái liếc này trực tiếp quét đến trong lòng Bạch Dữ, chọc hắn vui vẻ ôm mặt nó, phốc một cái vang dội lên môi hồng ướt át của nó, mắt thúc dục nó mau trả lời.

"Là nàng ta tự mình nói."