Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng

Chương 33: phân biệt đối xử





Nếu Trí không đưa áo khoác cho Tâm, thì kết quả chắc là bị mưa dội ướt và mấy lớp vải trắng mỏng manh trên người sẽ không che được gì hết…

Tâm liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện có mấy bạn học nữ cũng mặc áo dài trắng đội mưa về nhà, hoàn toàn không ý thức được vấn đề. Hoặc có thể là, họ căn bản chẳng để ý lắm.

Cô đem áo của lớp trưởng khoác vào rồi kéo lên kín mít, trong lòng vô cùng cảm ơn cậu ấy.

Trí ở bên cạnh còn không dám nhìn thẳng vào người Tâm, may mắn áo của cậu đủ rộng để che được qua mông cô nàng. Cậu quan tâm dặn dò:

“Hai cậu về nhớ tắm nước ấm, không là bệnh đấy.”

“Ok, đã hiểu.” Dung ăn cẩu lương quen rồi, lúc này rất là bình tĩnh đứng nhìn.

“Ò. Cảm ơn lớp trưởng.”


Tâm cũng vẫy chào, sau đó cùng bạn tốt ôm cặp vào trong ngực, tránh cho cặp bị ướt đến. Hai đứa đi rồi, Trí vẫn còn đứng ở cổng trường ngơ ngác mất một lúc.

Vừa nãy vô tình thôi, chỉ là vô tình nhìn thấy lớp áo trắng của Tâm bị mưa thấm ướt, lại khiến cậu nóng hết cả mặt. Cậu đưa tay vỗ vỗ lên mặt để tỉnh táo lại, rồi tìm chỗ mua áo mưa để chuẩn bị đi đón em gái.

Bọn họ tiếc tiền nên không mua áo mưa, ướt một hôm thì không phải vấn đề gì lớn, nhưng em gái của cậu còn nhỏ, không thể để nó dầm mưa.

Cả đám học sinh líu ra líu ríu tan học, tiếng cười nói vang vọng, người lớn xung quanh nhìn cảnh tượng này, đều có chút hoài niệm ngày mình còn đi học.

Thanh xuân chớp mắt qua đi, trường lớp luôn vẹn nguyên nơi đó, chỉ có học sinh là thay từ khóa này sang khóa khác. Thời gian trôi nhanh như vậy, cảnh vẫn còn, người đã đổi.

Tâm mang tâm trạng vui vẻ trở về nhà, mặc dù dầm mưa khiến cô hắt xì liên tục, nhưng nhìn cái áo khoác của lớp trưởng đang mặc trên người, cô cười tít cả mắt.

Lúc này anh trai chưa về, bố cũng đi làm, cô vội mang áo len lén đi giặt.

Người thì ướt mem, lại chẳng để ý mà lo cho cái áo trong tay trước. Hôm nay mẹ mà thấy chai nước xả bị cô đổ ào ào một cách phung phí chỉ để giặt áo khoác, chắc sẽ cho cô ăn một chổi chầu trời.

Buổi chiều hôm ấy có tiết thể dục, nhưng mưa kéo dài từ trưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nên cả bọn được nghỉ khỏe.

Đám học sinh tụ tập ra căn tin ăn bánh tráng, bàn chuyện thiên hạ.

Tâm với Dung thì ngồi bên hiên lớp mà nhìn ra ngoài, từng giọt mưa lất phất đáp xuống trên những nhánh phượng xanh mướt, hoa phượng vẫn còn lác đác chưa rụng hết.

Chưa rời khỏi trường học, sẽ chưa hiểu được cảm giác nhớ trường nhớ lớp đến đau lòng là cảm giác như thế nào.

Ai cũng nói ra đời không dễ dàng, nhưng học sinh nghe vào tai chẳng khác gì nước đổ lá khoai. Trơn tuột. Không đọng lại chút gì.


Nên vui, vì vẫn còn được gặp bạn bè và cười nói mỗi ngày.

Nên vui, vì không phải đau đầu suy nghĩ hôm nay nấu gì ăn, hôm nay đi làm sẽ ra sao.

Nên vui, vì được gia đình chăm sóc che chở.

Khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời người, có lẽ là ở độ tuổi niên thiếu còn chưa phải nghĩ ngợi, lo toan bất cứ điều gì.

Học tập tuy khô khan, nhưng lại là thứ giúp ích cho chính mình trong tương lai.

Ở trường lớp, sai có thầy cô sửa giúp. Nhưng ra đời, sai phải trả giá bằng tiền bạc, sức khỏe, thậm chí đôi khi là cả mạng sống, làm gì có ai không công giúp mình sửa chữa lỗi lầm.

Những mệt mỏi mà người lớn phải gánh, những áp lực từ nhiều phương diện, khi còn nhỏ, rất ít, rất ít người có thể hiểu được.

Tâm đưa tay ra hứng mưa, đột nhiên suy nghĩ rất nhiều thứ về tương lai của mình. Cô may mắn vì gia đình khá giả, có của ăn của để, nên sẽ không phải quá lo lắng. Nhưng những người bình thường thì… chắc là áp lực lắm.

“Đang nghĩ gì vậy mày?” Dung ngồi kế bên vừa bóc hạt dưa ăn vừa hỏi.

“Gì đâu, đang tưởng tượng hết cấp ba sẽ như thế nào.”

Có phải rời khỏi nơi này, là rời khỏi địa ngục như cô từng nghĩ không? Hay sẽ giống như lời bố mẹ luôn nói, nơi cô luôn muốn thoát ra lại chính là thiên đường?

Đại học cao xa vời vợi, liệu bước chân vào đó rồi sẽ tốt hơn bây giờ chứ?

Không có ai có câu trả lời chính xác cho cô, cô phải tự mình trải qua, mới chân chính hiểu được.


Mặc dù vậy, một quy luật chung của cuộc sống này chính là, càng trưởng thành, càng biết nhiều hơn về thế giới bao la bên ngoài, thì sẽ càng mỏi mệt. Chỉ những người chuẩn bị kỹ càng, ngã rồi mới có thể tự mình đứng lên được.

Đang ngồi trước hiên ngắm cảnh và so deep về đời người, lớp trưởng không biết đi từ đâu ra, đưa tay cho cô.

Tâm hử một tiếng rồi mở lòng bàn tay ra, hai viên kẹo trái cây lăn nhẹ trên tay cô.

Trí cũng quay sang chỗ Dung, cho cô nàng một phần.

“Cho hai cậu.”

Tâm cong mắt cười:

“Cám ơn nha.”

Dung thì nhìn lòng bàn tay tròn tròn múp múp của mình, có mỗi một viên kẹo. Một viên duy nhất! Mấy người có biết làm vậy là phân biệt đối xử không hả!!!! F*ck!!