Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 349: Dị Thần




Loại sinh linh này đi trái hoàn toàn với khái niệm sinh vật. Không có máu huyết, không có da thịt, Thiên Vân cũng không dám chắc, nó có hay không trí tuệ. Sinh vật này giống như một loại năng lượng cấu thành. Sinh vật bình thường cần phải có một cơ thể vật chất, cần hấp thu đủ loại thức ăn, tổng hợp nó thành năng lượng sử dụng. Nhưng loại sinh linh này lại làm ngược lại, nó chính là năng lượng, chính loại năng lượng này đã cấu thành hình dạng của chúng. Chúng có thể thay hình đổi dạng, có thể qua mặt thần thức, cũng có thể vĩnh sinh bất diệt.

Thiên Vân không muốn dây dưa quá lâu, trực tiếp đem sinh linh còn lại hấp thu sạch 9t1Wm sẽ, thân ảnh thoắt cái liền trở lại sơn động.

Darryl thấy bên ngoài có động tĩnh, vội vàng mở mắt ra xem, thấy là Thiên Vân y liền đứng dậy, cung kính cúi đầu một cái.

Thiên Vân bản thân cũng không muốn nhận cái cúi đầu này, có điều hiện tại hắn đang muốn tạo ra hình tượng cao cao tại thượng, đành phải dối lòng, gật đầu một cái nói. "Rất tốt! Ta vừa mới gặp qua đám sinh linh kia, cũng thuận tiện diệt trừ hai con. Ngươi tiếp tục tu luyện đi, cố gắng tiến tới đỉnh phong càng nhanh càng tốt"

"Ngài vừa nói đã tiêu diệt hai kì dị sinh linh? Điều này là thật?" Darryl Smith nghe Thiên Vân nói đã giết hai kì dị sinh linh, vẻ mặt khiếp sợ không thôi. Cảm thấy có chút khó tin, còn cố tình hỏi lại.

Thiên Vân hơi nhíu mày, nhìn y một chút. Rất nhanh Thiên Vân liền tìm ra cho mình một đáp án. Loại sinh vật kì dị kia gần như bất tử bất diệt, muốn giết chết gần như là điều không thể. Đám người Sơn Hoang tu vi kém cỏi, lại không thể giống với Thiên Vân, có Hạ Thi Phệ Linh Kinh làm chỗ dựa, muốn tiêu diệt loại kì dị sinh linh này căn bản vô pháp. Hiện tại thấy hắn tiện tay liền đem hai con giết chết, không trấn kinh mới là quái lạ đây.

Hiểu được nguyên do bên trong, Thiên Vân chỉ cười nhạt, không cho đó là điều gì to tát, miệng nói. "Tiện tay mà thôi. Có điều những sinh vật này vô cùng kì dị, khả năng cao có liên quan tới thần tính cùng tà tính. Các ngươi muốn diệt trừ nó, có lẽ sẽ hơi khó khăn một chút"

Darryl Smith cười khổ đáp. "Nào chỉ là khó khăn một chút, chúng ta căn bản không thể đem chúng giết chết a"

Thiên Vân mí mắt hơi nhảy, hỏi lại. "Không thể đem chúng giết chết? Lời này là thật?"

Darryl Smith khổ sở gật đầu, cũng rất bi ai nói. "Các vị tiền bối trong tộc đã từng liên kết lại, tổ chức một lần săn giết quy mô lớn. Có điều lần đó ngay cả một con cũng không giết được. Bọn chúng quá mức kinh khủng, cho dù có đem thân xác băm thành muôn vạn mảnh, chỉ cần cho chúng thời gian, chúng sẽ lại dung hợp khôi phục lại như lúc ban đầu. Các vị tiền bối cũng có suy đoán giống ngài, cho rằng chúng là kết hợp giữa thần tính cùng tà tính, tạo thành một loại sinh linh vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Cũng vì lẽ đó, không ít người gọi chúng là "Dị Thần". Chỉ là Dị Thần không che trở cho chúng ta, ngược lại chỉ muốn giết chết cùng ăn thịt chúng ta mà thôi"

"Dị Thần! Dị Thần!" Thiên Vân không ngừng lẩm bẩm hai từ Dị Thần. Không biết vì lý do gì, hắn cảm thấy hai từ Dị Thần này rất hợp với đám sinh linh đó. Chúng tuy chưa phải thần linh, thế nhưng chúng lại có đặc tính của thần. Nhất là khả năng khôi phục, so sánh với thần linh cũng không hề thua kém.

Thiên Vân suy tư một hồi, lần nữa mở miệng hỏi. "Những sinh vật kì dị này tu vi cao nhất là bao nhiêu? Còn nữa, ngươi đã bao giờ thấy đám sinh vật này đi lại vào lúc trời sáng chưa?"

"Theo ghi chép của cổ nhân, loại sinh linh này vào thời kì đầu tu vi rất thấp, cùng lắm chỉ tương đương với nhị phẩm yêu thú mà thôi. Có điều cứ qua mỗi một tuần trăng chúng lại mạnh hơn một chút. Hơn mười năm trước, đã từng có một bộ lạc nhỏ bị tiêu diệt. Theo khí tức còn sót lại có thể xác định, sinh vật tấn công bộ lạc nhỏ đó tu vi đã là tứ phẩm đỉnh phong. Đám người Trung Châu đại lục cũng đã từng biến Hắc Nguyệt thành nơi tổ chức thí luyện. Có điều lần thí luyện đó bọn họ tử thương quá nửa, những người còn sống trở lại, đều biến thành nửa điên nửa dại. Có lẽ bọn họ đã bị sang chấn tâm lý nặng nề. Về phần đám sinh linh này có đi lại vào ban ngày hay không, ta cũng không dám chắc. Có thể có, cũng có thể không". Darryl Smith suy nghĩ một thoáng, liền mở miệng trả lời.

"Tứ phẩm đỉnh phong? Đám người Trung Châu đại lục đã từng tìm tới nơi này tổ chức thí luyện?" Thiên Vân vẻ mặt không khỏi ngưng trọng lên.

"Đúng vậy! Có điều sinh linh đã tiêu diệt bộ lạc nhỏ kia từ lâu đã biệt tích, chưa từng có người nhìn thấy nó lần nào nữa, thậm chí một chút khí tức cũng không. Về phần đám người Trung Châu, bọn họ vốn coi thường người của Sơn Hoang mười ba bộ chúng ta, nói rằng bởi vì chúng ta tu vi yếu ớt mới không thể tiêu diệt được đám sinh linh này. Các vị trưởng lão của mười ba bộ lạc biết bọn họ mạnh, bèn nhượng bộ đưa ra một đề nghị. Chỉ cần đám người Trung Châu giúp chúng ta diệt trừ kì dị sinh linh, Sơn Hoang đồng ý nhượng lại một nửa lãnh thổ cho họ. Chuyện về sau thế nào, ngài cũng đã biết rồi đó". Darryl Smith đem những gì mình biết toàn bộ nói ra.

"Có điều ta vẫn không hiểu, vì sao Sơn Hoang mười ba bộ lại xuất hiện kì dị sinh linh, còn Trung Châu lại không?" Thiên Vân tiếp tục nêu câu hỏi.

"Chuyện này cũng làm các vị trưởng lão vô cùng khó hiểu. Ngoài Sơn Hoang mười ba bộ ra, Trung Châu, cùng các đại lục khác đều không bị đám kì dị sinh linh này để mắt tới. Có thể là do mặt trăng đen không bao phủ ở những nơi đó cũng nên. Thế mới có suy đoán, khả năng cao những sinh linh này bắt nguồn từ phiến di tích kia. Chúng sẽ không thể rời đi tầm ảnh hưởng của phiến di tích quá xa". Darryl Smith cũng không hề hay biết. chỉ có thể nêu ra suy đoán của mình mà thôi.

Thiên Vân gật đầu, cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, chỉ nói. "Ngươi hãy mau tu luyện đi, sắp tới chỉ sợ sẽ có một trận chiến quy mô lớn xảy ra"

Darryl Smith gật đầu vâng dạ một tiếng, lập tức khoanh chân ngồi xếp bằng, trên người gã vô số hình xăm bắt đầu nhúc nhích, bắt đầu phát sáng.

Thiên Vân nhìn những hình xăm không ngừng nhúc nhích, bò qua bò lại xung quanh thân Darryl Smith mí mắt hơi híp lại. "Dùng máu huyết hung thú khắc lên người vô số hình xăm, từ đó nhận được lực lượng. Con đường này đúng là có chút đặc biệt đây này"

Hắn cũng chỉ lẩm bẩm một câu, sau đó liền hướng về một góc động. Phất tay bố trí ra một chút che giấu trận pháp, sau đó liền khoanh chân vận chuyển công pháp, luyện hóa linh tính.

Sau khi hấp thu hai Dị Thần, linh tính bên trong thân thể Thiên Vân nồng đậm vô cùng. Có điều luồng linh tính này ẩn chứa không ít mặt trái cảm xúc, trong đó có cả thần tính cùng tà tính. Nếu không phải Hạ Thi Phệ Linh Kinh cường đại, bản thân hắn lại là bán cổ, chỉ sợ đã bị luồng linh tính này nuốt chửng.

Thiên Vân cẩn trọng từng li từng tí, điều động linh căn bắt đầu hấp nuốt linh tính. Vẻ mặt hắn tuy rằng ngưng trọng, nhưng trong đó không giấu được sự vui mừng.

Luồng linh tính vừa mới hấp thu quá mức khổng lồ, có lẽ đủ để hắn đột phá Phong Thân hậu kỳ cũng nên.

Bên trong khí hải đan điền, hai gốc đạo thụ cao lớn được linh lực gia trì, bắt đầu vươn lên cao, cũng biến thô hơn một chút. Hai ngọn cây xé toạc cả thiên khung, chu vi cũng tới cả trăm mét có hơn. Bên trong thân cây, sáu vân gỗ ngưng thực thêm rất nhiều. Linh lực vừa được hấp thu bắt đầu cô đặc, hình thành một tầng vân gỗ mới. Vân gỗ này màu trắng nhạt, không hề có chút màu sắc nào, có lẽ cần phải cung cấp thêm thật nhiều linh lực, thật nhiều năng lượng nữa mới đủ để đột phá.

Thiên Vân thấy cảnh này, sắc mặt cũng là ngưng trọng lên. Hắn thật không ngờ, đột phá Phong Thân cảnh hậu kỳ lại tiêu tốn nhiều năng lượng tới như vậy. Có điều hắn cũng không quan tâm, linh tính bên trong vẫn còn rất nhiều. Nếu không đủ, hắn còn có thể săn giết Dị Thần. Thảo nguyên Hắc Nguyệt này không thiếu nhất đúng là Dị Thần.

Một đêm cứ như vậy trôi qua, sáng sớm hôm sau Thiên Vân cùng Darryl Smith rời khỏi động đá, tiếp tục hướng về Hắc Nguyệt bộ lạc mà bay.

Tu vi của Thiên Vân vẫn như cũ là Phong Thân trung kỳ, có điều so với hôm qua, hiện tại hắn đã mạnh hơn không ít.

Cả hai một đường lao nhanh, ngày thì đi đường, đêm đến liền săn giết Dị Thần.

Ba ngày qua đi, Thiên Vân liên tiếp săn giết năm Dị Thần, cuối cùng hắn cũng đụng chạm tới ngưỡng cửa Phong Thân hậu kỳ. Đêm hôm đó, Thiên Vân khoanh chân ngồi tại một đỉnh núi nhỏ, sau lưng hắn có hai cái hố thật lớn, xem ra vừa rồi đã xảy ra một trận chiến đấu.

Hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, dõi mắt nhìn hắc nguyệt trên cao, miệng lầm bầm gì đó không rõ nghĩa. Sau đó hắn liền vung tay, đem một ít bày trận khí cụ ném ra. Một trận pháp phòng hộ rất nhanh liền thành hình, xem xét đã không sai biệt, lúc này hắn mới gật đầu, đem công pháp vận chuyển.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.