Nhật Kí Tuổi 18 Không Thể Bị Lãng Quên

Chương 6: Mừng tân gia



^^^Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 29/7/2023^^^

Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh dậy trong mơ màng ở phòng y tế, đập vào mắt tôi là một chàng trai đang ngồi ở ngay hàng ghế trước giường. Tuấn Minh đang ngủ ngồi, ngủ thiếp đi chẳng hay tôi đã thức giấc.

Tôi có cảm giác mình khoẻ hơn sau một đêm, không còn cảm thấy choáng ở đầu và tê ở má nữa. Xỏ chân vào hai đôi dép bông dưới đất, tôi từ từ tiến tới chỗ cậu.

Ngồi xuống ghế, tôi ôm chặt cậu, Tuấn Minh cũng dần dần mở mắt ra thức dậy. Cậu ấy xoa nhẹ đầu tôi, nắm chặt bàn tay tôi. Tôi có chút động lòng rồi, ấp úng nói:

“Cảm ơn cậu…”

“Ừm” - Minh cười hiền

Cậu vén mái tóc tôi ra sau, hôn nhẹ lên trán tôi:

“Chào buổi sáng, công chúa của cuộc đời tớ”

Bỗng trong tôi có một cảm giác rất lạ, một cảm giác gần như tôi chưa bao giờ được cảm nhận, đó có lẽ chính là sự hạnh phúc. Trước giờ, hạnh phúc đối với tôi đều mờ ảo, không rõ ràng như vậy, hạnh phúc chính là kiếm ra tiền, thật nhiều tiền để chứng tỏ bản thân không hề vô dụng.

Nghĩ tới gia đình mình, tôi thay đổi sắc mặt rồi nói:

“ Tớ định có khi ra ở riêng thật” . Tôi nói với chất giọng không mấy vui vẻ

Tuấn Minh im lặng nhìn tôi một lúc như đang nghĩ ngợi điều gì, thật chậm rãi, cậu nói:

“Nếu phải đột ngột xa con mình…tớ nghĩ hầu hết các bậc phụ huynh đề sẽ rất buồn” - Minh nhìn tôi với ánh mắt chân thành, như khuyên tôi suy nghĩ lại

“Có một nơi đã không còn muốn giữ mình lại ở đó, theo cậu tớ nên quay lại để làm gì?” - tôi cương quyết

Thực ra thì ý định chuyển ra ngoài tôi đã nghĩ đến từ rất lâu rồi, chỉ là bây giờ bản thân mới có cơ hội mà thôi. Tôi còn tìm được vài căn nhà thuê ở trung tâm thành phố rồi cơ mà, chiều nay chỉ việc đi chốt nữa thôi.

“Cậu không cần phải lo lắng cho tớ quá đâu, tớ lo được mà”



“Được rồi, nếu cậu đã quyết vậy thì tớ sẽ ủng hộ cậu hết lòng”

Rồi tôi ôm cậu thật chặt, gấp chăn màn phòng y tế lại đề chuẩn bị rời đi.

...----------------...

^^^Thành phố Hồ Chí Minh, 1/8/2018^^^

“Hai ba zô”

“Hai ba zô”

“Hai ba uống”

Bọn tôi hô lên đồng thanh, trong căn nhà mới to đẹp giờ đây đã đầy ắp tiếng cười nói và âm thanh leng keng của những chai bia chạm vào, chào hỏi nhau.

“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến dự tân gia của TRƯƠNG HUYỀN AN, hú húuu” - Tay cầm ly bia, tôi sảng khoái hét lên.

Mọi người đồng loạt vỗ tay hưởng ứng. Hoài Như khoác vai tôi, cụm ly rồi lên tiếng:

“Trời ơi, chơi với cậu bao lâu nay rồi mãi mới được mời sang nhà riêng đánh chén thoải mái thế này. Nhà bên kia to mà ông bà già cậu dữ quá ha, haha” - Như cười lớn, rồi rít một ngụm bia thật sâu

“Đúng là đại gia có khác, chúc mừng bạn tôi thuê được căn nhà như ý thế này nhé” - Nghiêm Trí cũng hưởng ứng theo không khí lúc bấy giờ.

Chúng tôi vào tối ngày hôm nay đã ăn uống và đánh chén rất no say. Dọn dẹp hết những gì chúng tôi bày bừa, tôi đề nghị:

“Chỉ uống mỗi bia thôi thì vẫn chưa đủ đô đâu, đi ra ngoài hát karaoke nhé, giờ này mới có 8 giờ tối thôi mà”

Hết ăn uống nhậu nhẹt, chúng tôi lại đi hát. Đi vào quán rất vui, chúng tôi đã hát cùng nhau trong ánh đèn sắc màu ở phòng karaoke mà quên luôn cả thời gian, quên mọi áp lực trong cuộc sống này đi, mọi người cũng thi đại học xong rồi, sao lại không đi chơi nhỉ? Bình thường thì tôi chỉ thấy mọi người thường đi chơi bời như vật cùng bạn bè, bản thân tôi chưa một lần được trải nghiệm qua cảm giác ấy. Cao hứng lên, tôi rủ rê anh em:



- “Hay tối nay mọi người gọi điện xin cha mẹ ngủ lại nhà tớ đi, nhà tớ còn có một phòng ngủ cho khách lận đó”

Nhà của mấy đứa bạn đều cùng khu với nhà tôi, đi lại cũng không bất tiện mấy nên chúng nó về thay quần áo rồi sang ngủ. Kể ra sống một mình cũng sung sướng thật đấy, không bị ai than phiền hay trách mắng gì lúc mình vui chơi thoả thích.

Tối hôm đó chúng tôi chơi một số broadgame, xem phim, ăn đêm rồi lại ngồi chơi thật hay thách cùng nhau rất vui. Đồng hồ sắp điểm đến 12h, mấy đứa bọn tôi mới mệt rã rời rồi ai về phòng nấy đi ngủ.

Về tới căn phòng mới, tôi bất đầu cảm thấy có chút xa lạ hơn mọi ngày. Sự khác lạ tới từ những chiếc bàn, cái đèn phòng ngủ tới những chăn ga gối đệm mới mua. Không có người hầu phục vụ từng cái ăn cái mặc nữa - tôi được tự do thật rồi:

“Chúc cậu ngủ ngon nha Hoài Như” - tôi quay sang ôm lấy cô bạn đang nằm bất động

“Ừ…ừm…cậu cũng vậy nh…” z z Z

Ngủ rồi sao, nhanh vậy! Tôi trở mình đi trở mình lại, không tài nào ngủ được.

Tôi ngồi dậy, rón rén ra ngoài ban công.

“Đã sang ngày 2/8 rồi sao!” - tôi thì thầm nhìn vào chiếc điện thoại đang điểm 00h30. Tôi lặng lẽ xoá đi thông báo 11 cuộc gọi nhỡ của mẹ và bác quản gia vào hôm qua.

Đột nhiên có một vòng tay ôm lấy tôi từ đằng sau, cằm của người đó chống lên vai tôi:

“Chưa ngủ sao?”

“Tuấn Minh! Tớ…tớ thành thực không thể nào ngủ được”

Minh cũng cười ngại ngùng đáp: “Ừ! Tớ cũng có cảm giác cậu chưa ngủ được nên ra đây xem”

“Hôm nay chơi vui quá, tớ muốn cùng cậu đi chơi thật nhiều lên nữa, không thì phí hoài tuổi trẻ quá”

“Tớ cũng muốn” - người ngồi bên cạnh tôi vừa trả lời, ánh mắt có vẻ để tâm tới những ngôi sao trên trời kia hơn

“Lên Hà Nội chơi một chuyến không? Sắp tới, tớ lên đó khai trương cửa hàng, cậu cứ suy nghĩ rồi chúng ta cùng đi!”