Nhật Kí Tuổi 18 Không Thể Bị Lãng Quên

Chương 5: Cút



^^^Thành phố Hồ Chí Minh, 28/7/2023^^^

“Mày…mày vừa nói gì cơ?”

Giọng nói quen thuộc này lại một lần nữa cất lên bên tai tôi, nó vừa trầm trầm, vừa đanh thép, vừa xen cả sự bình tĩnh và cái tức giận như đang bị nung nấu đến sục sôi.

Cha tôi với ánh mắt rừng rực ngọn lửa bước xuống, theo sau là Vodkarth.

“Cha…con…” Chẳng hiểu sao ngay vào lúc quan trong nhất thì những lời nói của tôi cứ nghẹn ứ trong cổ họng, không thể bật ra thành tiếng.

Cha tôi đứng đối diện với tôi, cũng không định để cho tôi dứt lời, ông giơ bàn tay lên và giáng xuống gương mặt của tôi một cú đau điếng:

**CHÁT**

Chưa kịp phản ứng lại, đầu và cổ tôi đã vẹo sang một bên, vội ôm lấy mặt, tôi giương mắt nhìn cha. Cảnh tượng ấy đã làm không gian trong gia đình tôi như đóng băng, tất cả người làm trong nhà tôi cũng dừng lại công việc ngỡ như sẽ bất biến, không ngừng nghỉ của họ ngày này qua tháng khác. Tôi cũng cảm thấy hơi choáng chút rồi.

Mẹ tôi vội chạy ra đỡ lấy tay cha cùng đôi nắt đỏ hoe và những giọt nước mắt rưng rưng như có ý ngăn cản. Tuấn Minh cũng chạy ra, dìu tay tôi.

Khung cảnh căng thẳng, cao trào quá khiến tôi không thiết tha gì để nói tiếp một lời nào nữa, nhưng tôi vẫn cố hết sức rặn ra thêm một câu:

“Chỉ là…Con muốn đưa cậu ấy về giới thiệu với cha thôi, dù gì đây cũng là…”



Cha tôi nghe vậy, càng tức giận lên, xông tới nắm tóc tôi, vừa giật vừa thét:

“M* ki*p, đúng là đẻ con gái như bát nước đổ đi, vậy mà bấy lâu này tao vẫn đổ thêm nước vào cái bát ấy.” - Chủ tịch Trương nghiến chặt răng, kêu cót két rồi lại gầm gừ.

Thấy vậy, mẹ tôi gỡ tóc tôi ra, kéo tay cha lại:

“Mình ơi có gì từ từ bảo con, tôi xin mình”

Tuấn Minh bế tôi lên và đi ra xa hơn một chút…

Cha tôi hình như lúc đó vẫn liên tục chửi bới, mắng mỏ tôi thậm tệ:

“Mày giỏi quá rồi, mọc đủ lông đủ cánh rồi thích làm gì thì làm sao?”

“Đẻ con gái ra đúng là không được tích sự gì, ăn bám cho đã rồi lại biến mất, có giỏi thì cút luôn đi, nhà tao không cần loại con như mày.”

Đầu óc tôi lúc này rối quá, như quay cuồng, như có sương và có mây giăng kín. Sau đó, hình như tôi có nghe thấy một vài tiếng chửi mắng om sòm và âm thanh những bát những đĩa gốm sứ rơi xuống loảng xoảng. Tôi cũng chẳng ngờ “phép thử” của bản thân lại mang tới hậu quả lớn như vậy.

“Cậu đây thì có được cái gì vậy? Hay chỉ đơn giản là một thằng nhóc cấp 3 bình thường như những đứa trẻ khác?”



“Cậu có gan bước đến nhà họ Trương thì đem luôn đứa con trời đánh này của tôi đi luôn đi, xem như từ nay gia đình này không cần có nó nữa”

“Dừng lại đi, có thể cháu sẽ nói quá lời nhưng chú nghĩ một người cha đối xử với con mình như chú mà cũng xứng đáng làm cha sao?”

“Được, nếu chú đã quyết tâm đuổi cô ấy đi như vậy, cháu sẽ khuyên cô ấy suy nghĩ lại về việc ở lại nơi đây.”

Tôi nghe bao tiếng đuổi tôi đi từ cha, tiếng khóc nấc lên của mẹ tôi và rõ hơn cả là tiếng bảo vệ tôi dõng dạc nhất từ Minh. Tôi cảm giác có người bế tôi rời đi khỏi không gian căng thẳng, ngột ngạt ấy và rồi tôi ngất lịm đi trên tay người ấy, không hề biết được chuyện gì xảy ra sau đó nữa.

—————————————

Tôi tỉnh dậy tại một phòng khám, nơi này trông rất quen thuộc với tôi. Đúng rồi, đây là phòng y tế của trường.

“Cậu tỉnh rồi à?” - Tuấn Minh đang ngồi ở hàng ghế bên cạnh chạy lại gần tôi

“Cô y tế bảo rằng cậu bị thiếu chất, thiếu ngủ cả một tuần này rồi, cộng thêm việc bị tác động vật lí như vậy nên không chịu được. An bị choáng đầu đúng không, giờ cũng chưa khoẻ hẳn được đâu, vậy cậu cứ nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Lúc này, tôi bất chợt nhận ra bản thân đã vô tâm với sức khoẻ của chính mình như thế nào và cũng vô tâm với người bạn trai đang ở trước mặt tôi nữa, tự nhiên lại kéo cậu ấy vào chuyện riêng của gia đình mình:

“Chuyện nhà tớ…”

“Cậu cứ nghỉ ngơi đi đã, khi nào tỉnh táo ta có thể nói chuyện sau”.