Nhật Kí Tình Yêu Học Đường

Chương 52



Thẩm Hành Giản lại thêm một đêm mất ngủ.

Trái tim trong lồng ngực đập rộn rã, mặt cũng vô thức nóng lên. Nụ hôn của Dư Dục Sâm nhẹ tựa sợi lông vũ lướt qua, nhưng xúc cảm thì mãi chẳng phai mờ.

Thật ra trước đó Thẩm Hành Giản cũng không coi lời tỏ tình của Dư Dục Sâm là thật. Trong văn phòng có nhiều giáo viên từng được học sinh chân thành đem lòng yêu thích, nhưng đó có lẽ chỉ là cảm tình nhất thời của trẻ con. Đến khi họ lên đại học, tiếp xúc với nhiều người hơn, đặt chân vào môi trường rộng lớn tự tại, những cảm tình ấy cũng sẽ dần dần biến mất.

Học sinh không bày tỏ, thầy cô cũng sẽ giả vờ như không biết. Mọi người đều ngầm hiểu ý nhau, đợi thời gian qua đi, mọi thứ sẽ quay lại bình yên như trước.

Nhưng Dư Dục Sâm thì khác, cậu nói lời thích ra khỏi miệng, kéo vấn đề vốn nên ngầm hiểu ý nhau này ra ánh sáng, khiến người ta muốn tránh cũng không được và cũng không thể tránh. Vào khoảnh khắc cậu in dấu môi lên trán mình, Thẩm Hành Giản mới hoảng hốt nhận ra tất cả đều là sự thật.

Lời yêu thích của Dư Dục Sâm không phải hứng thú nhất thời, không phải trò chơi con nít, cậu nói thật. Thẩm Hành Giản đến giờ mới tách Dư Dục Sâm khỏi thân phận học trò của mình, hiện tại anh mới chính thức hiểu rằng đối với mình mà nói, Dư Dục Sâm không đơn thuần chỉ là một học sinh.

Có một số việc đã thay đổi, lọt ra ngoài phạm vi khống chế suy nghĩ của anh.

Thẩm Hành Giản bắt đầu xa lánh Dư Dục Sâm.

Mỗi sáng anh sẽ dậy rất sớm, gắng hết sức không ở cùng một chỗ với Dư Dục Sâm, khi lên lớp cũng sẽ cố ý tránh nhìn vào mắt Dư Dục Sâm. Ngược lại đến tối thì không né được, nhưng Thẩm Hành Giản sẽ phớt lờ những gì Dư Dục Sâm nói, lên giường nghỉ ngơi thật sớm. Mỗi ngày Dư Dục Sâm đọc sách làm bài tập xong đều đã rất khuya, vậy mà mỗi đêm trước khi đi ngủ chưa bao giờ quên đặt lên trán Thẩm Hành Giản một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Có đôi khi Thẩm Hành Giản đã ngủ hoặc chưa, nhưng anh đều coi như không biết chuyện gì. Rồi anh phát hiện ra nụ hôn khẽ in trán mình mỗi tối cùng câu chúc ngủ ngon làm bạn kia của Dư Dục Sâm dường như đã trở thành một thói quen.

Đây không phải dấu hiệu tốt.

Lớp mười hai phải thi rất nhiều, gần như là mỗi tuần một đợt thi. Tuần này toàn thành phố tổ chức thi thử giữa các trường để khảo sát, còn quan trọng hơn kỳ thi cuối kỳ. 

Lần này ai trong lớp cậu cũng đều đạt kết quả cao, Dư Dục Sâm phát huy vô cùng tốt, đứng thứ nhất lớp, thứ ba toàn khối. Các bạn khác thi cũng không kém cạnh, lớp cậu chiếm một nửa trong số mười vị trí đầu của khối.

Chủ nhiệm Phùng và phòng giáo dục ra sức khen ngợi Thẩm Hành Giản làm chủ nhiệm dẫn dắt lớp tốt. Ông vốn cho rằng sau khi chủ nhiệm trước gãy chân vào viện, lớp số 5 sẽ được thả rồi chia năm xẻ bảy, e là Tiểu Thẩm còn trẻ chưa có kinh nghiệm sẽ không quản được lũ học trò nghịch ngợm này. Ai ngờ thầy Tiểu Thẩm còn trẻ tuổi lên làm chủ nhiệm cũng ra dáng phết, thành tích của lớp số 5 chẳng những không thụt lùi mà còn tiến bộ khá nhiều.

Thầy Thẩm được chủ nhiệm Phùng khen ngợi có hơi ngại ngùng, nhưng trong lòng lại không kiềm được niềm kiêu ngạo và tự hào. Đám trẻ con nhà mình thi tốt đến thế, sao anh lại không vui cho được.

Dư Dục Sâm nhận được bảng điểm là chạy ngay đến văn phòng Thẩm Hành Giản, còn chưa gõ cửa, chưa cả hô báo cáo đã vọt thẳng vào trong.

Thẩm Hành Giản đang ngồi đó nghiên cứu bảng điểm, phân tích xem còn chỗ nào có thể cải thiện hơn không. Hàng đầu tiên của bảng điểm chính là tên của Dư Dục Sâm, cậu thi Ngữ Văn rất tốt, thành tích có thể xếp trong năm vị trí đầu lớp, cũng coi như đã chăm chỉ học tập. Thẩm Hành Giản không nhịn được mà nở nụ cười, ngay giây sau đã thấy Dư Dục Sâm phá cửa xông vào. Thẩm Hành Giản vừa trông thấy Dư Dục Sâm thì vội vã thu lại ý cười, bày ra nét mặt nghiêm nghị như để giải quyết công chuyện hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Dư Dục Sâm phấn khích nói: “Thầy ơi, lần này em thi rất tốt.”

“Ừm, thầy đã xem rồi, kết quả không tệ.” Thẩm Hành Giản nhàn nhạt buông lời.

Miệng Dư Dục Sâm méo xệch, tủi thân nói: “Thầy không khen em một chút sao?”

Dáng vẻ này của cậu vô cùng giống với con cún nhỏ đang vẫy đuôi xin chủ nhân xoa đầu mình.

Thẩm Hành Giản thật sự không chịu nổi dáng vẻ này của Dư Dục Sâm. Anh nhìn qua Dư Dục Sâm rồi hỏi ngược lại: “Thế em muốn thầy khen thế nào?”

“Khen em lợi hại tuyệt vời các thứ này, cứ khen tùy ý thầy thôi ạ.” Dư Dục Sâm nở nụ cười rực rỡ, khom lưng xuống nhìn Thẩm Hành Giản đang ngang tầm mắt mình.

“Thầy ơi,” Dư Dục Sâm đột nhiên nhích lại gần. Vào khoảnh khắc ấy nhịp tim Thẩm Hành Giản chợt tăng tốc. Cậu đưa tay ra, Thẩm Hành Giản bỗng thấy một đầu ngón tay được phóng đại tiến vào trong tầm mắt mình. Anh nhắm mắt lại theo bản năng, lông mi lướt qua ngón tay Dư Dục Sâm.

Cậu khẽ lấy thứ gì đó màu trắng dính trên lông mi Thẩm Hành Giản, “Lông mi thầy dính gì này.”

“Thật sao?” Thẩm Hành Giản mở mắt ra, hơi ngửa về sau kéo dài khoảng cách với Dư Dục Sâm.

Tầm mắt Dư Dục Sâm đặt trọn vẹn trên khuôn mặt Thẩm Hành Giản, đuôi mắt cậu phát hiện bên tai Thẩm Hành Giản hình như đã trở nên khác thường.

“Thầy ơi tai thầy!” Dư Dục Sâm ngạc nhiên nói, như thể đã phát hiện ra một châu lục mới.

“Có sao?” Thẩm Hành Giản cảm giác được tai mình trở nên nóng hừng hực, nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình thường như nước chảy mây trôi.

“Thật đó.” Dư Dục Sâm hận không thể lập tức chạy về lớp lấy chiếc gương nhỏ của Phùng Hân Hân ra cho Thẩm Hành Giản soi một chút, “Thầy ơi tai thầy thật sự đỏ hết lên rồi này, thầy đang xấu hổ sao ạ?”

“Không phải!” Thẩm Hành Giản vừa sốt ruột vừa tức giận, nhưng sắc mặt vẫn còn ổn định.

Thẩm Hành Giản càng không để ý tới cậu, càng ra vẻ như không có chuyện gì, Dư Dục Sâm càng bạo hơn.

“Thầy ơi, thầy xấu hổ trông đáng yêu thật đó.” Cậu muốn nói rằng Thẩm Hành Giản đáng yêu từ rất lâu rồi, giờ đây trông thấy dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ của anh khiến trái tim cậu ngứa ngáy, nóng lòng mong muốn nói cho Thẩm Hành Giản nghe mọi lời tâm tình mình tích trong bụng bấy lâu.

Dư Dục Sâm bây giờ vô cùng vui vẻ. Trước đó Thẩm Hành Giản lạnh lùng với cậu, cậu có hơi thất vọng nhưng cũng đã sớm chuẩn bị cho cuộc kháng chiến trường kỳ. Chu Thanh từng bảo phụ nữ cứng rắn đến mấy cũng chào thua đàn ông dính người, Tiểu Thẩm cũng giống vậy. Dính lấy Tiểu Thẩm không thể dính quá chặt, phải có chiến lược mới có thể thay đổi sắc mặt ấy.

Dư Dục Sâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, có khi chẳng màng đến mặt mũi nữa. Mọi thất bại, mọi nỗi tủi thân khi bị Thẩm Hành Giản lạnh nhạt trước đó cậu đều có thể tiêu hóa, bảo đảm rằng đứng trước mặt Thẩm Hành Giản luôn là một Dư Dục Sâm tràn đầy sức sống mãi mãi không đầu hàng.

Sắc mặt đỏ rực của Thẩm Hành Giản đã nói lên rằng tâm lý anh không hề lạnh nhạt như bề ngoài, thật ra trong lòng anh ấy cũng có mình, có cảm tình với mình. Mình chưa mất toàn bộ hy vọng!

Thẩm Hành Giản có chút thích mình, phát hiện này có thể khiến Dư Dục Sâm vui vẻ cả ngày, không, phải là cả năm trời luôn!

“Dư Dục Sâm, giờ em còn có việc gì không?! Không có việc gì thì mau về lớp chuẩn bị tiết học đi!” Thẩm Hành Giản khó thở nói.

“Nhưng mà tiết sau là tiết Văn mà, chúng ta có thể đi cùng nhau đó.” Dư Dục Sâm cố tình trêu Thẩm Hành Giản, cậu cảm thấy vẻ tức giận của Thẩm Hành Giản rất đáng yêu, muốn ôm anh ấy muốn ghẹo anh ấy, cũng muốn hôn anh ấy nữa. Đôi mắt Thẩm Hành Giản ngập nước, trông mà muốn hôn lên mí mắt anh biết bao.

Thẩm Hành Giản có hơi thẹn quá hóa giận, anh cầm bài thi ở trên bàn rồi đột nhiên đứng dậy, khiến Dư Dục Sâm đang mơ mộng viển vông ở đó giật nảy mình.

“Thầy muốn làm gì thế ạ?”

“Lên lớp!” Bước chân của Thẩm Hành Giản luống cuống, Dư Dục Sâm đi theo sau trộm cười.

Thẩm Hành Giản dùng tiết này để chữa đề thi, trạng thái giảng bài của anh chẳng tốt chút nào. Giọng thì hầm hừ, mà đôi tai chẳng hiểu sao lại luôn nổi sắc đỏ.

Dòng suy nghĩ của Từ Duyệt đã trôi dạt khắp nơi, chẳng chú tâm nghe giảng mà lại chăm chăm dõi theo đôi tai ấy: “Ê, mày trông kìa, tai Tiểu Thẩm bị làm sao thế, đỏ cả tiết này rồi.”

“Do nóng đó.” Chu Thanh vừa đáp vừa ngó xuống dưới cố tình đụng đụng bàn Dư Dục Sâm, Dư Dục Sâm đang chống cằm nhìn Thẩm Hành Giản, ý cười treo trên khóe miệng vẫn chưa tan đi.

Đến khi chữa đến bài thơ cổ, Thẩm Hành Giản bảo mọi người nói qua câu trả lời của mình trước.

Bài thơ trong đề thi không phải thể loại thơ trữ tình bình thường, mà là một bài thơ tình chính thống. Bây giờ có lẽ Dư Dục Sâm đọc không hiểu lắm mấy thể thơ khác, nhưng đến lượt thơ tình thì lại nhập tâm rất sâu.

Mấy câu như chỉ mong lòng người hợp ý ta đều bị cậu viết lên giấy, dùng băng dính dán trên bàn học của mình. Thường ngày hay đặt sách lên che khuất, lúc không có chuyện gì làm sẽ đực người ra đó đọc nhẩm theo, ê ẩm cả cõi lòng.

Vậy nên Dư Dục Sâm vẫn hiểu khá rõ bài thơ trong đề thi. Lúc này Thẩm Hành Giản gọi người trả lời câu hỏi, tay cậu giương cao đến mức có thể chạm vào chóp mũi anh.

Thẩm Hành Giản muốn tránh cũng không được, đành phải gọi Dư Dục Sâm lên trả lời.

Bài thơ này đã thể hiện tình cảm gì của người thi sĩ?

Dư Dục Sâm đằng hắng rồi bắt đầu trả lời: “Đây là một bài thơ tình bày tỏ lời ca ngợi tình yêu cũng như sự theo đuổi tình yêu của chính nhà thơ ạ.”

Là một câu trả lời rất tốt, nhưng sau khi nói xong Dư Dục Sâm lại không hề ngồi xuống mà tiếp tục kể lể: “Em vô cùng hiểu cảm xúc này của tác giả, bản thân em cũng đang theo đuổi, khao khát một tình yêu tốt đẹp…”

Lời vừa dứt, cả lớp vốn đang chìm trong mơ màng tức thì dậy sóng. Từ Duyệt cũng như đám con trai ở phía sau bắt đầu la hét om sòm, còn Chu Thanh thì nở nụ cười mang ý tứ sâu xa.

Thẩm Hành Giản hốt hoảng, anh cảm giác mặt mình nóng bừng hết cả lên, nhịp tim anh rộn rã, máu toàn thân đều dồn hết lên khuôn mặt.

Thẩm Hành Giản bối rối phất tay ra hiệu bảo Dư Dục Sâm ngồi xuống, nhưng cậu vẫn chẳng nhúc nhích gì: “Nhưng em và người thi sĩ ấy không giống nhau ở một điểm, đó chính là bài thơ này của ông tràn ngập xúc cảm ăn năn hối hận. Tuy mong mỏi tình yêu là thế, nhưng lại không dám hành động. Em thì khác.”

Cậu gắt gao nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hành Giản: “Em cũng khao khát tình yêu, nhưng khi gặp được người mình thích, em nhất định sẽ nỗ lực hành động! Dù người ấy có thể không thích em, nhưng em vẫn phải dâng tấm lòng mình đến trước mặt người ấy, để người ấy biết em thích họ đến nhường nào!”

“Nói hay lắm!” Từ Duyệt gân cổ gào lên rồi bắt đầu vỗ tay, những bạn khác cũng cổ vũ theo. Trong lớp học chỉ có mỗi hai người là Thẩm Hành Giản và Dư Dục Sâm đang đứng đó, họ đứng giữa bao tiếng vỗ tay xung quanh. Dư Dục Sâm nhìn vào mắt Thẩm Hành Giản, mà Thẩm Hành Giản cũng đang nhìn lại cậu.

Đôi mắt của cậu thiếu niên rực rỡ mà nóng bỏng vô cùng, tình yêu sâu đậm đong đầy bao phủ lấy anh, khiến anh chẳng còn cách nào chống cự nữa.

Hồi lâu sau, tiếng vỗ tay lắng lại, khóe miệng Thẩm Hành Giản hơi giương lên, anh khẽ gật đầu với Dư Dục Sâm: “Em nói rất hay, ngồi xuống đi.”

- -----oOo------